Hoa Tiểu Ngọc trông thấy hắn, có chút cong khoé miệng, xem như là nở nụ cười, nhỏ giọng nói ra: "Đang muốn đi ăn, anh Trương, anh đã ăn xong rồi sao?"
Nghe câu anh Trương, nụ cười trên mặt Trương Tiểu Ngũ càng lớn hơn, trong cái xưởng này không ai gọi hắn là anh Trương cả.
"Vẫn chưa có ăn đâu, tôi có việc phải về nhà một chuyến, lập tức quay lại ngay, cô chờ tôi, tôi mời cô ăn cơm, cô nhất định phải chờ tôi ah!"
Không đợi Hoa Tiểu Ngọc cự tuyệt, hắn liền đạp xe đạp nhanh chóng chạy thật nhanh.
"Ai ai! Tôi không cần anh mời ăn cơm!" Hoa Tiểu Ngọc ở phía sau nhỏ giọng hô.
Mấy cô công nhân xung quanh vẻ mặt đang xem cuộc vui lập tức xông tới: “Trương Tiểu Ngũ, như thế nào lại mời cô ăn cơm vậy?"
Hoa Tiểu Ngọc giống như có chút xấu hổ, nhưng xụ mặt thẳng thắn nói: "Đó là vì đồng chí Trương Tiểu Ngũ là người tốt, nhiệt tình, thấy tôi từ nông thôn đến đấy, điều kiện không tốt, liền muốn giúp đỡ tôi một chút."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play