Cuối năm 1977, kỳ thi đại học bị đình chỉ 10 năm lại chuẩn bị được tổ chức. Trong vài năm đầu sau khi khôi phục, kỳ thi tuyển sinh đại học không giới hạn tuổi tác, trình độ học vấn, không hạn chế kết hôn và sinh con đấy.

Không thừa dịp đúng lúc này để thay đổi xuất thân, giai cấp, vận mệnh của mình thì đợi đến bao giờ?

Đương nhiên sống lại một lần, Hoa Chiêu đối với mấy cái này đã không còn để ý rồi, cô đơn thuần là yêu thích học tập, nhân tiện muốn nâng cao giá trị bản thân, để cho chính mình cùng Diệp Thâm càng môn đăng hộ đối thêm một ít. Như vậy có thể giảm thiểu không ít mâu thuẫn gia đình.

Diệp Thâm đoán chừng sẽ không xem thường xuất thân của cô, dù sao cô là cái dạng gì anh ta đều nhìn thấy…đưa tiền sính lễ giá trên trời 2000 đồng, nói rõ anh ta đối với cô là có chút thoả mãn đấy… Về phần thoả mãn phương diện nào, cô không dám nghĩ sâu, tưởng tượng liền toàn thân nóng lên, phát nhiệt…..Ngừng! Dừng lại!

Khục khục, Diệp Thâm không ngại xuất thân của cô, nhưng gia đình của anh ta nhất định sẽ không thích một cô con dâu xuất thân nông thôn.

Vì một tương lai bớt người khua môi mua mép bên tai bọn họ, thậm chí xem thường hai đứa bé, cô phải nỗ lực.

Hoa Chiêu nói liền làm, sau khi tắm rửa xong, liền đi vào phòng Hoa Cường lục lọi một cái rương gỗ, bên trong đều là một ít sách vở cũ. Những cái này đều là lúc Hoa Cường đi trường tư thục dùng đấy, nhiều năm như vậy cũng không có vứt đi. Ông bình thường cũng không lấy ra xem, bởi vì ông cũng không phải là người học tốt, ông chỉ là tốt nghiệp tiểu học và nhận thức hầu hết chữ Hán.

Cái này lại để cho Hoa Chiêu càng có lòng tin “Học Giỏi” rồi, dù sao ông cũng không biết giỏi là không bình thường.

Ngày đầu tiên, Hoa Chiêu thể hiện năng lực học tập kinh người ra ngoài, không nói đã gặp qua là không quên được, Hoa Cường nói hai ba lần, cô liền nhớ. Đặt nền móng cho sự tiến bộ nhanh chóng trong tương lai của mình.

……

Ngày hôm sau, một mình Tiểu Triệu đến, anh ta mang cho Hoa Chiêu tiền 5 giỏ giá đỗ lần trước, đồng thời mang cho cô 500 cân đậu xanh cùng nhiệm vụ của Vương Mãnh: Ông ấy muốn giá đỗ! Giá đỗ! Vô số giá đỗ!.

Ngày hôm qua Tiểu Triệu đem giá đỗ mang về, cơm tối hôm đó bọn họ cũng ăn giá đỗ. Tất cả mọi người đều ăn đến vui vẻ, cái giá đỗ này, làm thế nào mà so với thịt còn ngon hơn vậy? Những người khác vui vẻ không quan trọng, mấu chốt là phía trên vừa vặn có người tới kiểm tra, cũng vào ăn.

“Đồ tốt như vậy sao anh có thể độc chiếm vậy?” Lãnh đạo vui đùa nói.

Người ta là “Hay nói giỡn”, nhưng Vương Mãnh không thể thật sự coi là vui đùa. Hơn nữa mấy người lãnh đạo mở đầu kiểu vui đùa này, ông một người cũng không đắc tội nổi. Nếu ông nói không có, thì thật sự là ăn mảnh rồi, điểm này một chút cũng không buồn cười.

Cho nên ông lập tức đồng ý đưa mỗi người mấy trăm cân, hơn nữa là trường kỳ cố định đấy…

Đương nhiên ông phải lấy tiền, những thứ này cũng không phải là tự nhiên mà có! Nó được thu từ một đội sản xuất khác đấy!

Ông không nói tới cá nhân.

Việc đội sản xuất tự mở xưởng sản xuất nhỏ, bán một chút sản phẩm nông sản phụ là hoàn toàn hợp lý và hợp pháp đấy. Họ cũng không muốn tìm hiểu quá sâu, chỉ muốn ăn giá đỗ.

“Yên tâm, còn có thể ăn chùa của anh sao? Lúc ấy sẽ trở thành bộ dạng gì hả?”

Vương Mãnh xác thực yên tâm, thời điểm này ai dám mua đồ không trả tiền? Ông ta sẽ viết thư báo cáo nộp lên…khục khục!

“Bên trên lại nói tôi hỏi cô, cô một lần có thể ủ bao nhiêu cân đậu xanh?” Tiểu Triệu hỏi.

“1000 cân a” Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi nói ra.

1000 cân đậu xanh là 143 giỏ mỗi ngày, hơn nữa hầu hết cô đều làm một mình. Bằng sức của cô, miễn cưỡng có thể làm được.

Nhiều hơn nữa, cô cũng làm được…Kỳ thật cô căn bản không cần giỏ, đem đậu xanh ngâm nước, một phút đồng hồ liền trở thành giá đỗ. Đừng nói 1000 cân, 1 vạn cân cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng không được a, cô cũng phải giống người bình thường.

“Được! Ngày mai tôi liền đưa 1000 cân đậu xanh tới!” Tiểu Triệu lập tức nói: “Hơn nữa 500 cân lần này, 100 cân hôm qua lúc nào thì thu được? Khi nào được rồi thì tôi sẽ lái xe tới kéo?”

Số lượng ít, Hoa Chiêu có thể nhân lúc tàu dừng 1 phút mà chuyển lên, hơn 100 giỏ cô tất nhiên không “Vèo” được. Có người đến lấy hàng, vậy thì thật là không thể tốt hơn được.

“5 ngày sau anh đến đây đi” Cô nói.

“Được được được!” Tiểu Triệu vui vẻ nói. Nếu Hoa Chiêu bên này không có vấn đề gì, vậy anh ta về sau đều có thể ăn giá đỗ mỹ vị, tất nhiên là vui rồi.

“Anh ngày mai còn tới không?” Hoa Chiêu lại hỏi.

“Đến! Về sau tôi mỗi ngày đều tới đưa đậu xanh ah” 5 ngày sau đậu xanh có thể theo xe tới rồi, không cần anh ta chuyên môn chạy nữa.

“Vậy ngày mai lúc tới, nhớ mang cho tôi một ít giỏ, tôi cần 300 cái, mang cả nắp đấy, tiền này tôi trả.” Cần chuẩn bị hai bộ rổ để quay vòng, hơn nữa chăn bông che không nổi rồi, cô cũng không cần, chỉ cần mấy cái nắp che cho giá đỗ không gặp ánh sáng là được.

“Được!” Tiểu Triệu thống khoái mà đáp ứng.

“Còn có, anh có thể giúp tôi hỏi một chút, tôi…chồng tôi bây giờ đang ở đâu? Có thể nói địa chỉ không? Tôi muốn gửi qua bưu điện cho anh ấy một ít đồ.” Hoa Chiêu nói.

“Được!” Đây là việc nhỏ, Tiểu Triệu tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Tiễn bước anh ta, Hoa Chiêu bắt đầu bận rộn.

Hoa Cương đang ngây người ở một bên, mờ mịt trong chốc lát, ông vào nhà lấy giấy bút, bắt đầu tính toán. 1000 cân đậu xanh, có thể ủ được khoảng 140 giỏ giá đỗ, 1 giỏ bán khoảng 15 đồng, 140 giỏ là được …..2100! Trừ bỏ chi phí vài trăm tệ, cũng lời được một ngàn tám trăm chín trăm. Hơn nữa là một ngày! Hoa Cường đặt mông ngồi trên giường gạch, hoài nghi chính mình tính toán sai rồi.

Hoa Chiêu cũng đang tính toán khoản sổ sách này, cũng có chút không dám tin tưởng. Cô biết rằng chính mình sẽ kiếm được tiền, chỉ không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy. Cô cho rằng lợi nhuận mỗi ngày sẽ có lúc hơn 1000 đồng, mấy tháng sau mới mở ra nguồn tiêu thụ.

Ah! Vương Mãnh thật là đồ đáng yêu ngoài ý muốn….

Ngày hôm sau Tiểu Triệu mang giỏ đến, cũng mang địa chỉ của Diệp Thâm. Anh cũng không phải đi tiến hành nhiệm vụ bí mật gì, mà đến một nơi nhất định để tổ chức một khoá huấn luyện đặc biệt trong vài tháng. Đó không phải là địa chỉ bí mật trong nội bộ, cũng có thể chuyển thông tin bình thường.

Hoa Chiêu lại trở nên bận rộn, Diệp Thâm đưa cho cô nhiều đại lễ như vậy, chính là hai đứa nỏ cùng bàn tay vàng đấy….Cô dù sao cũng phải đáp lễ chút gì đó. Hơn nữa Hoa Cường nói đúng, giữa người với người luôn phải liên hệ tình cảm, đặc biệt là cô đúng thời điểm “không tiện gặp người” nhất, cùng Diệp Thâm trao đổi thư từ xa, là lựa chọn tốt nhất. Bước đầu tiên để cho Diệp Thâm yêu thích, đương nhiên là để cho hắn phát hiện những điểm tốt của cô.

Cô tốt! Anh ta giống như đã phát hiện một điểm….Ngừng!

Lần này là từ trù nghệ ra tay a!.

Hoa Chiêu nhờ Vương Mãnh mua được 20 cân thịt bò, cùng mấy cân đậu tương cả vỏ.

Lúc này thịt bò không dễ kiếm, bò vẫn là sức lao động chủ yếu, không cho phép tuỳ tiện gϊếŧ mổ, muốn gϊếŧ bò, phải là bò già, không thể sống nữa, sau đó đội sản xuất viết báo cáo xin, cấp trên đồng ý mới có thể gϊếŧ.

Cô bận việc cả buổi, làm được hai bình tương thịt bò cay. Bởi vì làm quá nhiều, phải luộc thời gian lâu, nên cả thôn đều phảng phất hương thơm của tương thịt bò. Đặc biệt là cây ớt Hoa Chiêu gây trồng nên, mùi thơm kia cực kỳ mê người, còn thật lâu không tiêu tan.

Ngày hôm nay, mọi người trong thôn đã lấy mùi hương này ăn với cơm. Ngược lại cũng không có ai đến thăm, đến xem, hoặc là muốn một chén. Hoa Chiêu trước kia là một người có tinh thần bảo vệ đồ ăn…Huống chi Hoa Chiêu hiện tại, một nhà Hoa Sơn cũng có thể chế ngự rồi, những người khác đơn giản không giám đến nhà rồi.

“Mày! Đi nhìn xem Hoa Chiêu đang làm cái gì? Lấy một ít trở về.” Hoa Sơn sai sử Hoa Tiểu Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play