Diệp Danh cũng nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, cô chính là cố ý đấy, trong tủ lạnh không có đồ gì khác, cũng có chợ bán thức ăn ở dưới lầu, trong nhà có tiền có phiếu vé, cái gì mua không được?
Sợ là buổi sáng hôm nay anh thuận miệng nói một câu buổi tối muốn ăn thịt, hỏi cô muốn ăn như thế nào, chọc giận cô rồi.
Hiện tại Văn Tịnh cũng không có khả năng cùng Diệp Danh nói chuyện về thịt Hoa Chiêu đưa, cảm giác được Diệp Danh tức giận, cô ta nhanh chóng tìm cho mình lời giải thích: "Em nói muốn đi ra ngoài mua thịt, thế nhưng mẹ nhìn thấy, liền nói ăn cái kia là được."
"Tao nói? Tao nói!" Bà Văn càng tức giận rồi, chỉ vào mũi Văn Tịnh: "Sao tao biết được đây là thịt có hạt! Lúc tao nói sao mày không nói cho tao biết? Mày nói rồi tao còn tham ăn sao? Tao là thèm chết hay là nghèo kiệt xác? Mà phải ăn thịt có hạt!"
Văn Tịnh nhỏ giọng nói: "Cái thịt kia lúc con ta cắt đã nhìn qua, không có hạt, tốt lắm, bằng không thì sẽ không làm đấy."
"Mắt chị là kính lúp ah, có hạt hay không có hạt cũng có thể trông thấy sao?" Em trai thứ ba của Văn Tịnh, Văn Minh nói ra.
Hắn không cảm giác ngữ khí của mình có vấn đề gì, hắn bình thường chính là nói chuyện như vậy với Văn Tịnh đấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT