Hoa Chiêu sợ tới mức cả người tê dại, sau khi hít thở một hơi, bình tĩnh hỏi: "Em nói lại cho rõ ràng, cái gì gọi là không còn? Có phải hay không ..." Cô không dám nói hai từ cuối cùng.
"Lạc mất!" Tiểu Vĩ hô to.
Hoa Chiêu thở phào một chút, thà lạc còn đỡ hơn “không còn”.
"Lạc ở đâu? Lúc nào thì không thấy người? Em biết cái gì? Nói nhanh lên." Hoa Chiêu một bên hỏi một bên bước nhanh tới.
Tiểu Vĩ là một hơi từ trường học chạy về đến đấy, mấy dặm đường, hiện tại nhìn thấy chị gái, toàn thân sức lực đều rút hết, co quắp ngồi dưới đất.
"Chính là một tiết học cuối cùng, Đại Cần Tiểu Cần học thể dục, ở bên ngoài chơi, đến nửa buổi Đại Cần đột nhiên chạy tới tìm em cùng anh hai, nói Tiểu Cần không thấy rồi. Tất cả mọi người đều ở trên bãi tập chơi, cũng không biết như thế nào lại không thấy, chỉ chớp mắt, đã không thấy tăm hơi."
Đứa nhỏ bảy tám tuổi cùng bốn tuổi cũng không chơi cùng cả buổi, bình thường đều là Đại Cần và bạn học cùng nhau chơi đùa, Tiểu Cần ở bên cạnh nhìn, tự mình chơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play