Hoa Chiêu ngày hôm sau lại lên núi, một là để hấp thụ năng lượng, cải hiện thể chất, hai là kiếm gì đó ăn.
Mỗi ngày ăn cải trắng tinh, khoai tây tinh, dinh dưỡng không cân bằng, bất lợi đối với người đang dưỡng bệnh và thai nhi trong giai đoạn phát triển…
Hoa Chiêu hạnh phúc mà sờ bụng, ánh mắt ôn nhu.Cô vừa bước ra khỏi sân nhỏ thì gặp một người đàn ông trong thôn. Người nọ trông thấy Hoa Chiêu thì sửng sốt một chút, sau đó bất mãn liếc Hoa Chiêu, ôm chặt đồ trong ngực rồi bước nhanh đi.
Hắn không ôm Hoa Chiêu còn không có chú ý, hắn vừa động, Hoa Chiêu mới nhìn rõ trong ngực hắn là một con heo nhỏ màu đen.
Hoa Chiêu con mắt sáng ngời, hô to một tiếng: “Chờ một chút!”.
Anh ta bị doạ sững sờ, ôm heo bỏ chạy.
“Anh chạy cái gì! Tôi cũng không cướp heo của anh! Hoa Chiêu tôi đã bao giờ dật đồ người khác!”.
Lời này khiến anh ta dừng bước, ngẫm lại cũng đúng.
Trong thôn Hoa Chiêu nổi danh tham ăn nhác làm, không thèm nói đạo lý, nóng nảy, dễ nổi giận còn thích đánh người, nhưng lại chưa từng chiếm đoạt hay lục lọi đồ đạc của người khác.
“Tôi chính mà muốn hỏi một chút, heo này anh mua ở nhà ai? Nhà họ có còn nữa không? Nhà tôi cũng muốn nuôi một con.” Hoa Chiêu nói.
Ah thì ra là vậy, anh ta thở nhẹ ra. Sức lực của Hoa Chiêu rất nổi danh đấy, những đứa trẻ trong thôn từng bị cô đánh đều không có ai dám tìm cô báo thù, khiến cho bọn hắn…đều là người lớn cũng phải sợ hãi.
“Nhà ông ba Lưu bán đấy! Còn có mấy con!” Anh ta nói.
Hiện tại đã là năm 76, những việc như “buôn bán tư nhân” đều chẳng quản nghiêm. Gia đình dân quê, nếu có nuôi heo mẹ thì sinh heo con có thể tuỳ tiện bán.
“Cảm ơn ah!” Hoa Chiêu nói một tiếng, quay người rời đi.
Anh ta ngược lại đứng sững tại chỗ, ngạc nhiên quay đầu nhìn bóng lưng cô. Cảm ơn? Hoa Chiêu vậy mà cảm ơn anh ta? Còn rất tự nhiên? Cô không phải là người đánh cha chửi mẹ mình sao?.
Còn có, cô vậy mà chịu gánh giỏ lên vai, giống như muốn lên núi làm việc. Cô không phải là người mà nếu chai dầu có rơi xuống đất cũng không biết mà nhặt lên sao? Ai, lời đồn đãi không thể tin a.
Hoa Chiêu không ra khỏi nhà, Hoa Cường tự nhiên sẽ không nói bậy về cháu của mình, càng sẽ không nói mình bị cháu gái mắng. Lời đồn về Hoa Chiêu ở trong thôn đều là Hoa Tiểu Ngọc về nhà truyền đạt, sau đó bị một nhà Hoa Sơn truyền đi đấy.
Hoa Chiêu tiếp tục lên núi, hiện tại lại có thêm một lí do để lên núi, kiếm tiền!.
Thôn quê, nhà ai không có gà, vịt, ngỗng, chó , heo? Gà, còn được gọi là phao câu bạc, một năm dầu muối, tương dấm của một gia đình bình thường đều chỉ dựa vào bán trứng gà kiếm ít tiền đấy.
Heo, là nghề phụ duy nhất, bình thường nuôi hai con, bán một con kiếm tiền, lưu lại một con gϊếŧ ăn được hơn nửa năm. Mà heo con hiện tại cũng đã 10 đồng một con.
Đối với gà, vịt hầu hết bà con tự ấp, nhà cô không có gà mẹ (đều bị cô ăn hết), hiện tại chỉ có thể mua, một con 2 mao, các nhà khác bình thường nuôi 10 con, chính là 2 đồng tiền.
Hiện tại trong nhà không có khả năng dư ra 2 đồng tiền rồi, Hoa Chiêu vừa đi vừa tính.
Tiền trong nhà tuy không nằm trong tay nguyên chủ, nhưng nguyên chủ mỗi ngày đều không làm việc, luôn nhớ thương số tiền ít ỏi trong tay ông nội, tính toán hôm nay ăn cái gì, ngày mai ăn cái gì, đảm bảo sau một tháng cũng không còn dư lại đồng nào.
Hơn nữa, dù ông nội có tiền, cô cũng không muốn chỉ sống dựa vào tiền lương của người khác, cô thích tự lực cánh sinh hơn.
Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền!
Hoa Chiêu bước đi mạnh mẽ, cảm thấy cuộc sống tràn đầy động lực! Cô rất thích gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nếu để cô trọng sinh đến gia đình giàu nhất thế giới cô còn không muốn đây này… cô thích chính mình phấn đấu trở thành người giàu nhất.
Vào trong núi, năng lượng điên cuồng hướng cô vọt tới, làm cho toàn thân cô sảng khoái dễ chịu mà muốn hét lên.
Hoa Chiêu không dám dừng lại một chỗ quá lâu, sợ thực vật ở đó trao đổi năng lượng quá nhiều mà đơm hoa kết trái. Cô bước trên đường mòn dẫn vào sâu trong núi mà dân làng thường đi, đến chỗ suối nước nóng mà nguyên chủ đã ghé mấy lần vài năm trước. Nơi đây là vùng Đông Bắc của tổ quốc, một mảnh đồi núi trập trùng, mà cách thôn sơn không xa có một khu địa nhiệt. Tuy nói là không xa, đi thẳng một đường, trèo đèo lội suối, đi đến nơi đã là giữa trưa.
Đây là một khu suối nước nóng nhỏ, gồm 10 cái ao lớn nhỏ nối thành một mảnh, trên đó sương mù mờ ảo bay lơ lửng, khiến xung quanh giống như chốn bồng lại tiên cảnh. Hoa Chiêu không dám đến quá gần ao nước, nguyên chủ không biết bơi nhưng cô lại biết, chỉ là cô không biết với cái cơ thể 200 cân này cô có thể bơi không. Vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, cô quyết định tránh xa một chút.
Hơn nữa cô đến đây cũng không phải để ngâm suối nước nóng. Hoa Chiêu nhìn xung quanh, quả nhiên thực vật ở đây sinh trưởng sớm hơn so với các địa phương khác, cọng cỏ non đã cao nửa thước, hoa dại cũng đã nở rộ, các cây gần đây đã bắt đầu mọc lá non.
Cô liếc mắt nhìn thấy vài cây du. Quả du, cây rau đắng, cô đến rồi đây. Hoa Chiêu tìm được một ít cây rau dại địa phương, sau đó thúc đẩy sinh trưởng, thu hoạch, thúc đẩy sinh trưởng, thu hoạch, mấy lần đã đầy nửa giỏ. Lại đến bên cạnh một gốc cây du thấp bé, kéo vài cành cây xuống hái được hơn một cân quả du.
Làm xong những việc này, cô đứng dậy, nhìn kĩ lần cuối, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, chỉ có từng đợt tiếng chim ót, không có nửa cái bóng người.
Đúng là mùa xuân, thôn dân ít khi rảnh rỗi, mỗi người đều làm việc trong đất, cơ hồ không ai có thời gian đi cả buổi tới nơi này ngâm nước nóng, hái quả dại.
Hoa Chiêu vẫn không yên lòng mà đi đến một bụi cỏ dày đặc, ngồi xổm xuống, ẩn mình vào bên trong, sau đó nhổ một ít cỏ dại để lộ ra bùn đất màu đen đặc, cô gieo xuống một miếng khoai lang. Rất nhanh, một miếng khoai lang biến thành một cây khoai lang và sau đó thành một đống khoai lang. Đào ra được mười mấy củ, mỗi củ đều hơn một cân.
Sau đó cô lại gieo xuống một hạt bí đỏ, hái được 5 trái bí lớn chừng 10 cân.
Hai cái giỏ mang đến đã đầy, cô lấy cỏ dại che lên. Sau đó đứng cạnh suối nước nóng, lấy khăn mặt đã sớm chuẩn bị, đem người lau thật sạch mấy lần. Gần hết ngày, trên người cô lại có một lớp bùn đen, hun đến chính cô cũng muốn nôn. Dọn dẹp xong, thay quần áo mang theo, cô lúc này mới gánh giỏ ra khỏi núi.
Về đến thôn, chính là thời gian kết thúc làm việc của thôn dân. Mỗi người trông thấy Hoa Chiêu gánh hai giỏ, đều làm một bộ dáng sợ ngây người.
“Tiêu Hoa a! Cháu đang làm gì vậy?” Cuối cùng tiểu đội trưởng Triệu Lương Tài nhịn không được tò mò hỏi.
“Ah là bác đội trưởng ạ!” Hoa Chiêu tươi cười nói: “Đây không phải là nhà cháu chuẩn bị bắt heo ư, cháu lên núi đào một ít thức ăn cho heo trước, bằng không thì nó lấy gì ăn a.”.
Mọi người quả thực chấn kinh, Hoa Chiêu hiện tại không quan tâm chính mình ăn cái gì? Lại bắt đầu quan tâm heo ăn gì rồi hả?
Còn có, con bé vậy mà làm việc, đừng nói đào hai giỏ rau dại, chỉ là gánh nhiều thứ như vậy, bọn họ đều không thể tưởng tượng được rồi. Bọn họ rất rõ ràng, mùa này làm sao có thể đào được thức ăn cho heo lớn như vậy ở gần đây, chỉ có thể đi đến chỗ suối nước nóng mới kiếm được một ít. Hoa Chiêu không phải lười muốn chết sao?
Triệu Lương Tài kinh ngạc nhìn Hoa Chiêu, con bé gọi hắn là bác đội trưởng rồi hả? so với việc Hoa Chiêu làm việc còn đáng ngạc nhiên hơn.
“Bác đội trưởng, cháu về nhà trước, ông nội đang đợi cháu về nấu cơm đây này.” Hoa Chiêu không có dừng lại, tiếp tục gánh qua, đi ngang qua một lão nông đang nhìn cô ngẩn người, đột nhiên nói ra: “Ông ba Lưu, nghe nói nhà ông bán heo con? Giữ cho cháu một con khoẻ mạnh nha, ngày mai cháu qua nhà ông lấy, ông yên tâm cam đoan không thiéu tiền.”
“A tốt tốt…” Ông ba Lưu càng hoảng sợ, quả thực không thể tin được những lời mà Hoa Chiêu nói ra.
Còn có, con bé có thể nấu cơm sao?