Cận Ngật Miên bưng ba ly nước đi ra, đưa ly ấm nhất cho Lâm Dược rồi nửa dựa nửa ngồi trên tay vịn ghế sofa bên cạnh nhìn cậu uống nước, ánh mắt hận không thể dính lên người cậu.
Kỳ Giản hỏi: “Sao hôm nay về sớm thế?”
Cận Ngật Miên: “Về nấu ăn cho Tiểu Dược.”
Lâm Dược liếc Kỳ Giản một cái… Hay lắm Cận Ngật Miên, nói có câu thôi mà làm người ta không cười nổi luôn kìa. Nếu như này mà còn bảo Kỳ Giản không có gì với Cận Ngật Miên thì cậu sẽ lôi đầu mình xuống cho anh đá luôn!
Cận Minh Hữu thấy hai người cứ "liếc mắt đưa tình" mãi, không nhịn được nói: “Ngật Miên à, Tiểu Dược có chạy đi đâu mất đâu mà em cứ phải nhìn chằm chằm vậy, không sợ lé hả?”
Cận Ngật Miên: “Không sợ.”
Cận Minh Hữu cạn lời, hắn chưa thấy Cận Ngật Miên như vậy bao giờ. “Thôi thôi thôi, người của em, em thích ngắm thì ngắm. À đúng rồi, mẹ có nói tiến sĩ mới tới Viện Nghiên cứu Dược đã chế ra loại thuốc đặc trị có thể chữa bệnh cho Tiểu Dược, em có muốn thử không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT