Biệt thự nhà họ Cận lúc này, Cận Ngật Miên mặc một chiếc áo sơ mi đen, dáng người thẳng tắp đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn dòng chữ ‘thời gian và địa điểm’ trên điện thoại và biểu tượng cảm xúc phía sau... Khoảng cách giữa hai tin nhắn chưa đến ba giây, thêm những tin nhắn gọn gàng cụt ngủn phía trước khiến anh tự hỏi liệu có phải gửi nhầm người hay không, meme phía sau có phong cách như vậy, nhìn sao cũng giống như không cùng một người gửi.
“Ngật Miên.”
Cận Ngật Miên quay đầu nhìn qua, là Kỳ Giản vừa đi làm về.
Cận Ngật Miên: “Hôm nay không tăng ca sao?”
Kỳ Giản: “Tôi đã một tuần liên tiếp tăng ca rồi đấy, nếu mà tăng ca nữa sợ là sẽ đột tử mất.”
Kỳ Giản là bác sĩ khoa não tại bệnh viện thành phố, mẹ anh ta và mẹ của Cận Ngật Miên là bạn thân, mười hai năm trước cha mẹ anh gặp tai nạn máy bay, khi đó hắn vẫn còn đang học trung học, vì cha mẹ qua đời không có người chăm sóc nên nhà họ Cận đã nhận nuôi anh.
Lúc Kỳ Giản bước vào cửa thấy Cận Ngật Miên cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh ta đi tới nhìn thoáng qua điện thoại của Cận Ngật Miên: “Là ai có năng lực khiến anh ba nhà chúng ta trông mòn con mắt thế này.”
Cận Ngật Miên phớt lờ trò đùa của Kỳ Giản: “Lâm Dược.”
Lâm Dược cho tới bây giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, cũng không biết cậu có nhìn thấy địa chỉ và thời gian anh gửi tới hay không.
"Lâm Dược?" Kỳ Giản nhìn anh một cách kỳ lạ: “Không phải trước đây cậu đã nói là không muốn kết hôn à, sao giờ ông nội đề cập đến cậu lại đồng ý thế?”
"Là chưa nghĩ tới." Cận Ngật Miên nói: “Kết hôn với ai cũng vậy thôi, cậu ta sức khỏe không tốt nên sẽ không gây phiền toái cho tôi, đối tượng kết hôn như vậy bớt lo nhất.”
Lời này nghe có vẻ rất phù hợp với tính cách của anh, Kỳ Giản đẩy đẩy kính mắt: “Cậu định nuôi cậu ta như thú cưng à?”
Cận Ngật Miên: “Khả năng tư duy của cậu có vấn đề hả.”
Năm đó ông ngoại của Lâm Dược chắn đạn cho ông nội của anh nên ông vẫn luôn muốn chăm sóc hai mẹ con họ, nhưng bà Lâm Dược lại không thể chấp nhận được thực tế nên đã không ngừng chuyển nhà để từ chối sự giúp đỡ từ ông.
Sau đó mẹ Lâm Dược qua đời vì bệnh, sức khỏe của bà ngoại cậu cũng càng ngày càng tệ, trước khi chết bà để lại cho ông một lá thư nhờ ông chăm sóc cháu trai mình.
Kể từ đó Cận Xương Bách luôn nghe ngóng hỏi thăm về tin tức của Lâm Dược từ nhà họ Trì.
Biết Lâm Dược sống ở chỗ Lâm Kiện Uy không tốt nên Cận Xương Bách luôn muốn mang cậu ra khỏi nhà đó, nhưng dù sao ông cũng là người ngoài không thể cướp người từ tên cha ruột Lâm Kiện Uy này được, cuối cùng ông chỉ có thể nghĩ đến cách kết hôn.
Mấy năm trước là bởi vì Lâm Dược còn nhỏ tuổi, đến khi Lâm Dược lớn hơn thì Cận Ngật Miên lại ở nước ngoài năm năm, hiện tại công việc của Cận Ngật Miên đã ổn định nên ông mới đề xuất mối hôn sự này với nhà họ Trì.
Vốn dĩ Cận Ngật Miên còn có hai người anh trai, nhưng hai người kia đã từng có bạn gái, chỉ có đứa con trai thứ ba này sống thanh tâm quả dục, dường như không có hứng thú với người sống chỉ trừ tội phạm, ông cụ cũng không hy vọng sau khi kết hôn họ sẽ tôn trọng lẫn nhau, ông chỉ muốn tìm cơ hội để đưa người ra.
Trong mắt Cận Ngật Miên kết hôn cũng giống như một công việc, đặc biệt là khi chuyện này liên quan đến Lâm Dược, anh cũng không cảm thấy khó khăn trong việc giải cứu con tin, bảo vệ con tin và chăm sóc con tin là mấy.
---
Một đêm ngủ ngon, Lâm Dược ngồi trên giường vặn cổ, cảm giác thân thể dường như đã tốt hơn tối qua, cậu nhìn thời tiết dễ chịu ngoài cửa sổ nghĩ hôm nay là một ngày khá tốt để gặp đối phương.
Lâm Dược không ăn sáng, chỉ chỉnh chu một chút liền đi ra ngoài.
Đến nhà hàng đã hẹn còn chưa tới mười giờ rưỡi, cậu tìm một vị trí gần cửa sổ, hỏi phục vụ lấy một quyển thực đơn.
Ở tận thế mười năm cậu chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để chống đói, đã thật lâu chưa được ăn thức ăn bình thường của con người, mỗi món ăn trong thực đơn đều rất hấp dẫn cậu, Lâm Dược nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: “Trước mang cho tôi một ly trà sữa caramel, nhiều đường.”
Mấy ngày nay cậu chỉ ăn cháo, miệng cũng nhạt dần rồi.
Điện thoại rung lên thông báo, đó là tư liệu về Cận Ngật Miên do S gửi.
Cậu mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung vô thức nhíu mày— tư liệu này chi tiết đến mức nếu bị phát hiện thì có thể bị bắt, năng lực của S này càng ngày càng lớn!
Tuy thế nhưng mà...... Ba vạn xài cũng xài rồi, không xem thì phí!
Bức ảnh duy nhất trong tư liệu là ảnh chứng minh nhân dân, không ngờ chồng sắp cưới của cậu trông rất đẹp, sống mũi cao, lông mày sắc nét, thoạt nhìn trừ chữ đẹp trai thì cậu không tìm được từ nào để diễn tả, ảnh chứng minh nhân dân có thể chụp như thế này, người thật không biết còn trông như nào?
Lâm Dược quay sang xem thông tin cá nhân của Cận Ngật Miên.
Tuổi: 30 tuổi.
Chiều cao: 1m89.
Cân nặng: 73 kg.
Lâm Dược nghĩ đến chiều cao của mình... Một mét bảy lăm, thấp hơn mười bốn centimet, chênh lệch thực sự rất lớn, cũng không biết liệu cậu có thể phát triển thêm nữa không.
“Á – –”
Đột nhiên có tiếng thét chói tai, cái khay trong tay nữ phục vụ rơi xuống đất phát ra một tiếng "choang", ly trà sữa caramel nhiều đường của Lâm Dược văng tung tóe trên mặt đất.
Một người đàn ông ngã xuống trước bàn ăn chảy máu không ngừng, người đàn ông bên cạnh lùi về sau vài bước trong tay đang cầm một con dao nhỏ máu.
Tiếng thét chói tai của nhân viên phục vụ gây ra một trận hỗn loạn, người chung quanh đều đứng lên, có người nói muốn báo cảnh sát, người đàn ông cầm dao túm lấy nữ phục vụ, lưỡi dao để trên cổ cô: “Đứa nào dám báo cảnh sát!”
Mười năm ở tận thế Lâm Dược đã quen với việc gϊếŧ chóc, cậu cũng không có ý định tọc mạch, thậm chí còn không hoảng sợ một chút nào.
Những người xung quanh muốn gọi cảnh sát nhưng không dám, con dao kề vào cổ phục vụ kia chậm chạp không dời đi, giằng co này cũng không biết khi nào mới kết thúc, Lâm Dược nhìn trà sữa trên mặt đất, tiếc nuối chép miệng, đây là mệnh đã định sẵn không cho cậu uống sao?
Cậu ấn điện thoại liếc nhìn thời gian, thấy vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn gặp Cận Ngật Miên, từng này thời gian chắc cũng đủ để dọn dẹp hiện trường rồi.
Lâm Dược gửi tin nhắn cho Cận Ngật Miên: [Giúp tôi báo cảnh sát, trong nhà hàng có người gϊếŧ người.]
Cậu đặt điện thoại xuống, cầm lấy khăn trải bàn, tháo sợi dây thun buộc trên khăn trải bàn ra, móc vào ngón trỏ và ngón cái, cảm thấy lực không đủ liền thêm một sợi nữa.
Đũa gốm sứ dài nửa ngón tay đặt ở trên sợi dây thun, cậu nhắm một mắt lại, thờ ơ nhắm chuẩn người đàn ông cầm dao, dây thun kéo chặt về phía sau từng chút một, Lâm Dược buông lỏng tay đang giữ chặt kia... Đũa gốm sứ "Vèo" bay ra ngoài, giống như một viên đạn, đánh chuẩn xác vào đầu người đàn ông.
Cùng với tiếng đũa rơi xuống đất, người đàn ông cầm dao ‘Bịch’ ngã trên mặt đất bất tỉnh.
Người xung quanh thốt lên tiếng cảm thán ngắn ngủi, sau đó đều quay đầu tìm xem ai đã hạ gục tên gϊếŧ người này.
Lâm Dược cong khóe miệng đặt dây thun xuống, chuẩn bị che giấu công lao của mình... Nhưng mà, khi cậu vừa chuyển mắt thì trông thấy người đàn ông mà mình mới vừa xem ảnh chụp mấy phút trước trong tư liệu, giờ phút này đang cầm điện thoại đứng ở cửa phòng ăn, mặt không chút thay đổi nhìn cậu.
Lâm Dược: “...”
Anh bạn, anh bận như vậy đến sớm thế này có phải hơi không hợp lý không?