“Lâm Dược này không giống vẻ ngoài lắm.”
“Dù sao thì ông ngoại cậu ta cũng đã cứu mạng ông nội, đối tốt với cậu ta là tất nhiên, chỉ cần cậu ta không quá giới hạn thì sao cũng được.”
Những lời này thật sự rất không êm tai.
______
Không biết quần lót Lâm Dược treo ngoài cửa sổ đã bị gió thổi bay lúc nào, cậu đi ra ngoài nhặt, bên ngoài quá tối, cậu cũng không nhìn thấy Cận Ngật Miên và Kỳ Giản.
Cậu đi rất nhanh bởi vì trong tay cầm quần lót sợ bị người khác nhìn thấy, nếu không phải cơ thể không cho phép thì chắc chắn cậu sẽ chạy đi luôn.
Sau khi Lâm Dược vào phòng thì ngay lập tức chui vào phòng tắm giặt sạch quần lót lần nữa, tiếng nước át đi tiếng bước chân bên ngoài.
Cửa phòng không đóng kín, Cận Ngật Miên theo tiếng nước đi đến cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng người bên trong đang lải nhải, không biết đang oán giận acái gì.
Cận Ngật Miên đứng một hồi, thấy cậu vẫn còn đang lẩm bẩm, mở miệng gọi cậu một tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play