Tên gọi là Du Tú Mẫn, cô ấy hiện tại là người thợ thiết kế có trình độ giỏi nhất Thượng Hải, người chủ trì đã giới thiệu như vậy.

"Làm phiền cho tôi qua một chút!"

Thân hình Diêu Hưng Quốc ục ịch, lúc đi qua có vẻ hơi khó khăn, nhưng lại có mấy nữ đồng chí ở đây nên vẻ mặt anh có chút thẹn thùng.

"Không có việc gì!"

Du Tú Mẫn khẽ cười, đứng lên để tiện cho Diêu Hưng Quốc đi qua.

"Cảm ơn!"

Diêu Hưng Quốc cảm kích cười nói, tựa sát vào người cô để đi qua, nhưng khuỷu tay vô tình chạm vào người Du Tú Mẫn, trong nháy mắt mặt anh ta đỏ lên, không đợi anh mở miệng, Du Tú Mẫn đã nhẹ giọng nói: "Mau đi qua đi!"

Chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái thôi, cũng không phải là cố ý, không có vấn đề gì.

Ánh mắt Diêu Hưng Quốc cảm tạ nhìn cô ấy, tay chân luống cuống đi về chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống còn nhẹ nhàng thở ra một tiếng, như là vừa mới đi đánh một trận khó khăn nào đó về.

Sự tương tác của hai người đều lọt vào tầm mắt của Đường Niệm Niệm, quả là có chút thú vị.

Trên sân khấu lại có hai người đã phát biểu xong cảm nghĩ, đến lượt Du Tú Mẫn, người chủ trì gọi đến tên của cô ấy, Du Tú Mẫn kích động đứng lên, đi qua phía trước người Đường Niệm Niệm.

Cô ấy mặc một chiếc áo len không chỉ cũ mà còn không vừa người, tay áo bị ngắn một khoảng, để lộ ra tay áo lót làm từ lông dê bên trong. Du Tú Mẫn sắn tay áo lót bên trong lên một chút, giống như là tay áo len và tay áo trong dài bằng nhau, như vậy sẽ đẹp hơn một chút.

Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn tay áo của cô ấy một cái, phản ứng đầu tiên là thấy gia cảnh nhà Du Tú Mẫn không được tốt lắm, áo khoác len mặc trên người cũng có tuổi đời ít nhất bảy tám năm. Theo lý thuyết, hẳn là tiền lương của Du Tú Mẫn không thấp, không đến mức chi tiêu keo kiệt như vậy, có thể là có liên quan đến chuyện trong nhà.

Phản ứng thứ hai, cô nhìn thấy trên cổ tay Du Tú Mẫn có một vết đỏ, còn có mấy chỗ có vết thương xanh tím, rõ ràng vết đỏ kia là do bị dùng trâm đâm vào, vết thương xanh tím là do bị cấu, hơn nữa là cách một khoảng thời gian sẽ bị cấu một lần.

Đường Niệm Niệm nhìn về phía tay kia của cô ấy, quả nhiên, trên cổ tay cũng có vết đỏ và vài vết thương xanh tím.

Dường như Du Tú Mẫn cảm nhận được ánh mắt của cô, cô ấy kéo tay áo xuống, rời khỏi chỗ ngồi, đi lên sân khấu, sau khi phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, cô ấy cúi đầu chào rồi đi xuống quay trở lại chỗ ngồi. Lúc này, cô ấy lập tức kéo ống tay áo lót làm từ lông dê xuống, che đi vết thương trên tay.

Đường Niệm Niệm hơi nhíu mày, vết thương này rõ ràng là do có người làm, chẳng lẽ là chồng của Du Tú Mẫn sao?

"Mời đồng chí Đường Niệm Niệm lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng này." Người chủ trì kêu lên.

Đường Niệm Niềm đành không suy nghĩ nữa, cô bước lên sân khấu, lần này cô là người nhỏ tuổi nhất trong mười người dành được giải thưởng, cũng là người phát biểu ngắn gọn nhất.

"Cảm ơn Đảng, cảm ơn nhân dân, cảm ơn chủ tịch, cảm ơn lãnh đạo các ngành ở Thượng Hải đã hỗ trợ và ủng hộ, sau này tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, lập thêm nhiều công lao có ích cho xã hội!"

Đường Niệm Niệm phát biểu một câu ngắn gọn, sau đó cô cúi đầu chào rồi xuống sân khấu, tổng cộng còn chưa hết một phút đồng hồ.

Người chủ trì sửng sốt, nhanh chóng mời người tiếp theo lên sân khấu, giảm bớt không khí xấu hổ hiện tại.

Dưới sân khấu, mọi người kinh ngạc nhìn Đường Niệm Niệm, tất cả đều cảm thấy có lẽ cô có bối cảnh đặc biệt, nếu không tại sao lại có thể đoạt giải, hơn nữa còn dám phát biểu như vậy?

Biểu tình của Đường Niệm Niệm vô cùng lãnh đạm, nhìn không chớp mắt, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, không hề phản ứng với những ánh mắt tò mò xung quanh, toàn thân toát ra hơi thở đừng đến gần.

"Khẳng định có lai lịch không nhỏ!"

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nếu không phải là người có chỗ dựa vững chắc, chắc chắn không thể nào nói như vậy.

Vì vậy, sau khi đại hội khen thưởng kết thúc, rất nhiều người chủ động đến làm quen với Đường Niệm Niệm, một là muốn tìm hiểu bối cảnh của cô, hai là muốn kết giao với cô, nói không chừng ngày sau có chỗ nhờ vả.

Đường Niệm Niệm cũng không phải người quá nhiệt tình, trong đại hội ngày hôm nay, cô chỉ thấy có hứng thú với hai người, một là Diêu Hưng Quốc, hai là Du Tú Mẫn.

Bởi vì cô muốn đi cạy góc tường.

Đưa Diêu Hưng Quốc tới nhà máy máy móc, còn Du Tú Mẫn tới nhà máy vớ.

Tuy rằng nhà máy vớ của Đường Thôn làm ăn thịnh vượng, lợi nhuận cũng rất tốt, hơn nữa Tuyên Trân Châu còn mời về một nhà thiết kế cho nhà máy vớ, nhưng trình độ của người thợ này khá bình thường, Đường Niệm Niệm không quá hài lòng.

Mục tiêu của cô là đưa nhà máy vớ phát triển vững mạnh, vậy nên phải mời một nhà thiết kế có trình độ tốt nhất, Du Tú Mẫn là một lựa chọn không tồi.

Ánh mắt Đường Niệm Niệm vẫn luôn tìm kiếm hai người này. Diêu Hưng Quốc và Du Tú Mẫn đều đã rời khỏi hội trường, cô vội vàng chấm dứt cuộc trò chuyện rồi đi ra bên ngoài.

"Diêu Hưng Quốc, mày đúng là đồ vô dụng, mày còn xứng làm đàn ông sao? Thế thì mày còn sống làm gì nữa? Nếu tao là mày, bây giờ tao sẽ đi mượn một cao dao thái, chém chết đôi cẩu nam cẩu nữ kia!"

Bên ngoài hội trường là chỗ để xe, hiện tại không có bao nhiêu người ở đây, hầu hết mọi người đều còn đang trò chuyện ở trong hội trường, vẫn chưa đi ra.

Diêu Hưng Quốc bị một người đàn ông cản lại, đây đúng là người mà lúc nãy anh ta vấp chân vào, ngữ khí của người này tràn đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép.

"Cậu hiểu lầm Dương Tuệ rồi, cô ấy không phải là loại người như vậy!"

Gương mặt phúc hậu của Diêu Hưng Quốc trầm xuống, Dương Tuệ là vợ của anh, anh không vui khi nghe người khác buộc tội vợ của mình.

"Hừ, chỉ có người ngu xuẩn như mày mới xem một con đàn bà dâm đãng như cô ta thành bảo bối. Trong nhà máy của mày, ai chẳng biết Dương Tuệ cô ta là một kẻ dâm đãng, trước khi kết hôn với mày là một kẻ vô cùng hư hỏng. Cô ta đã sớm thông đồng cùng với Mạnh Sinh Dân, vậy mà mày còn xem cô ta như báu vật. Mày chỉ là một kẻ vô dụng, đồ bị cắm sừng, mặt mũi đàn ông của bọn tao bị mày vứt đi hết rồi!"

Người đàn ông này càng mắng càng kích động, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, tay đánh mấy cái lên đầu Diêu Hưng Quốc.

"Cậu... Cậu cậu cậu cậu cậu đừng nói nữa, nếu lão Tào cậu lại dám tiếp tục vu khống cho Dương Tuệ, tôi... Tôi tôi tôi tôi.... Tôi không xem cậu là bạn bè nữa."

Diêu Hưng Quốc tức giận đến mức nói lắp, mặt anh đỏ dừng, ánh mắt trợn tròn, thoạt nhìn có chút dọa người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play