Chờ sau khi mọi người đi hết, bà cụ Đường nhìn Hoàng Chiêu Đệ, hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.
Hoàng Chiêu Đệ không thèm để ý, trong lòng còn vui rạo rực, dù sao bà ấy cũng được lên ti vi rồi, hôm nay bà ấy còn cố ý mặc quần áo vừa mới may, chắc chắn lên hình sẽ đẹp.
"Vừa rồi chiếc máy kia chụp hình tôi, cũng không biết là có chụp thấy mặt của tôi không?"
"Họ cũng chụp tôi, tóc của tôi còn chưa được chải chuốt cho đẹp, thật là.."
"Áo của tôi còn chưa được vuốt thẳng, vậy mà không ai nhắc nhở tôi!"
Mọi người hết hưng phấn rồi lại ảo não, đều cảm thấy bản thân mình chưa phô bày ra hết những gì hoàn hảo nhất. Tuy là chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng dù sao cũng là được lên ti vi đó.
"Không biết lúc nào họ sẽ chiếu tin tức. Thím hai, thím hỏi bé Niệm xem, đến lúc chiếu, bọn tôi đến nhà thím xem!"
Bà cụ Đường đi vệ sinh trở lại, hào phóng nói: "Đến lúc đó mọi người đều tới nhà tôi xem đi!"
Bà cũng muốn nhìn xem hình ảnh của mình trên truyền hình như thế nào, chắc là cũng không khác mấy so với khi soi gương nhỉ?
Vốn đài truyền hình chỉ tính toán quay chụp nửa ngày thôi, nhưng bọn họ không cưỡng lại được sự nhiệt tình của bà con Đường Thôn, cơm trưa chuẩn bị rất nhiều sơn hào hải vị, linh đình không kém so với khách sạn trên tỉnh thành. Những món ăn thôn quê dân dã, có thịt heo, bò, cừu, gà, cá, còn có hải sản, đồ ăn tràn đầy bàn lớn, do người có tài nấu ăn tốt nhất Hoàng Chiêu Đệ tự thân xuống bếp.
Đoàn người cậu Chương ăn no đến mức cảm thấy nếu chỉ chụp có vài tấm như vậy thì cũng không tốt lắm, vậy nên họ đã ở lại thêm nửa ngày nữa để ghi hình, đến khi trời sẩm tối mới quay trở về tỉnh thành.
Đại đội trưởng còn tặng mỗi người một gói to đặc sản địa phương, có măng mùa đông, là một món ăn thôn quê, phơi nắng làm thành rau dưa ăn kèm, có thêm một ít cá khô, tất cả đều do Đường Niệm Niệm cho, trong không gian của cô còn rất nhiều, hơn nữa cũng tặng một ít hàng mỹ nghệ làm từ cây tre.
Đoàn người cậu Chương thu được một món quà lớn, tất cả đều cảm thấy ngại ngùng, bọn họ hạ quyết tâm sẽ chỉnh sửa cắt nối biên tập đoạn quay phim ghi hình hôm nay thật tốt.
Vì thế, vốn chỉ là một nhiệm vụ quay chụp đơn giản, nhưng dưới sự nhiệt tình tiếp đãi của bà con Đường Thôn, đoàn người cậu Chương tự giác cắt nối biên tập đoạn phóng sự thành một đoạn dài. Thế nên rất nhiều năm sau, đoạn phóng sự này của Đường Thôn đã được đưa vào trong bảo tàng Đường Thôn, những du khách đến Đường Thôn du lịch đều có thể thưởng thức đoạn ghi hình quý giá của bọn họ.
Một tuần sau, cậu Chương gọi điện thoại đến, nói chín giờ rưỡi tối nay, kênh đài truyền hình tỉnh chuyên thông báo tin tức sẽ chiếu đoạn phim phóng sự của Đường Thôn, kéo dài mười lăm phút.
"Giờ đó có hơi trễ, nhưng vì cho một mình thôn mọi người được chiếu một đoạn dài, nên lúc đó mọi người nhớ đón xem nhé!" Cậu Chương cười nói.
Vốn đài truyền hình tính toán chỉ chèn đoạn phóng sự khoảng một phút vào trong bản tin thôi, nhưng chủ nhiệm Mã cũng coi như có lòng, tranh thủ cho bọn họ được lên hình một mình. Tuy rằng chín giờ rưỡi không phải là giờ vàng, nhưng vẫn có không ít người xem.
"Cảm ơn, đợi khi lên tỉnh thành, tôi nhất định sẽ mời ngài ăn cơm!"
Đường Niệm Niệm đã vô cùng thỏa mãn, chuyện này hẳn là chủ nhiệm Mã đã bỏ không ít sức lực, chờ sau này lên tỉnh thành, cô sẽ tặng cho chủ nhiệm Mã một vài quà đáp lễ.
Con đường kết nối với đài truyền hình không thể để mất, sau này còn cần chụp tuyên truyền quảng cáo, chắc chắn phải nhờ tới bọn họ. Có chủ nhiệm Mã ở đó sẽ bớt đi không ít việc.
Buổi tối hôm nay, Đường Thôn còn náo nhiệt hơn so với lễ mừng năm mới, mọi người sau khi ăn tối xong đều chen chúc tới nhà họ Đường. Bà cụ Đường đã mang ti vi đến cửa thôn từ sớm, ở đó rộng rãi, trước đây người trong thành xuống vùng nông thôn chiếu phim cũng là chiếu ở chỗ này.
Vắt dây ăng-ten lên cây nhà lão Chương, Đường Kiến Thụ chuyển đến kênh tin tức, mọi người trong thôn cầm theo một cái ghế nhỏ tới ngồi, tất cả đều đang chờ đợi thời khắc huy hoàng này.
Bình thường chưa đến tám giờ, người trong thôn đã lên giường đi ngủ, nhưng hiện tại tinh thần bọn họ đều đang vui vẻ, không có chút vẻ gì là buồn ngủ.
"Đừng ầm ĩ nữa, bắt đầu rồi!"
Đại đội trưởng hét lên, thanh âm ồn ào huyên náo chợt tắt, người trong thôn ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm lên ti vi.
Âm nhạc vang lên, sau đó hiện lên hình ảnh Đường Thôn buổi sáng sớm, người trong thôn lập tức kích động.
"Đó là tôi kìa, tôi đang mặc áo hoa bông đấy!"
"Tôi kìa, sao chày gỗ của ông vừa đúng lúc che mặt tôi thế kia!"
"Mặt của ta còn bị tay của Hoa Đào che lại rồi kìa, chỉ thấy có mỗi tóc!"
Mấy người phụ nữ giặt quần áo đều có chút ảo não, nhưng các bà vẫn vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu họ được lên ti vi đấy. Tới lễ mừng năm mới, khi bọn họ về nhà có thể khoe khoang khoác lác được mấy chục lần.
"Đại Mao nhà tôi cũng được lên ti vi kìa, ha ha ha. Thằng nhóc con này nom cũng ưa nhìn lắm!"
"Cửu Cân nhà tôi cũng có, thật xinh đẹp!" Từ Kim Phượng không cam lòng yếu thế, bộ dạng kiêu ngạo.
Hình ảnh trong ti vi thỉnh thoảng thay đổi, còn có thêm âm thanh thuyết minh của phóng viên, người trong thôn đến mắt cũng không dám chớp, gắt gao nhìn chằm chằm ti vi, sợ bỏ lỡ hình ảnh quan trọng nào đó.
Hình ảnh chuyển tới bà cụ Đường, bà được chiếm sóng tới hai phút, tất nhiên còn có Hoàng Chiêu Đệ lâu lâu xuất hiện trên màn ảnh.
"Thím hai, thím ở trên ti vi đẹp quá, trên mặt còn không thấy xuất hiện nếp nhăn."
"Chiêu Đệ, một bộ quần áo hoa của bà nhìn đẹp mắt quá, nhìn qua thấy trẻ hơn cả mười tuổi."
Tất cả mọi người cực kỳ hâm mộ, nhưng lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên. Có thể được đài truyền hình đến đây phỏng vấn, tất cả đều là công lao của bé Niệm, bà cụ Đường được lên ti vi là chuyện thường tình.
Bà cụ Đường và Hoàng Chiêu Đệ cười không khép được mồm, lưng ngồi thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo.
Sau mười lăm phút trôi qua, người trong thôn coi còn chưa đã nghiền, bọn họ muốn xem lại một lần nữa, nhưng đây là chuyện không thể nào, ti vi cũng không có chức năng chiếu lại.
"Ai có thể nghĩ Đường Thôn chúng ta cũng có ngày hôm nay cơ chứ, lại có thể được lên ti vi. Tới lễ mừng năm mới, chúng ta phải nói với tổ tiên một tiếng, để ông bà tổ tiên vui mừng!" Một cụ già trong thôn cảm khái ngàn lần, ánh mắt đã ươn ướt.
"Công lao của bé Niệm là lớn nhất, nếu không có con bé, chúng ta không biết còn đang sống kham khổ thế nào đâu!" Có người lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, đây chính là công lao của bé Niệm!"
Những người khác đều phụ họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT