“Anh cố gắng làm, em có thời gian sẽ đến tỉnh thành thăm anh, chúng ta…dù sao tạm thời em không tìm đối tượng, em đợi anh!”

Giọng nói Chương Nhạc Vi nhỏ dần, mặt đỏ giống như mông khỉ, Tuyên Xuân Vinh cảm động khó kiềm chế, nắm lấy tay của cô ta, muốn tỏ tình.

“Khụ…”

Đường Niệm Niệm dùng sức ho một tiếng, cắt ngang đôi uyên ương này.

Lúc này Chương Nhạc Vi mới như tỉnh mộng, thấy hành khách xung quanh đều đang nhìn họ, vội rút tay ra, nghiêm mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, che đậy sự khô nóng trong lòng cô ta.

Da mặt Tuyên Xuân Vinh rất dày, biểu cảm rất bình tĩnh, giống như người không liên quan.

Tới tỉnh thành, họ xuống xe, đến đài truyền hình tìm cậu của Chương Nhạc Vi trước.

Ba người tìm chiếc xe ba bánh, kéo hành lý tới đài truyền hình, đài truyền hình tỉnh bây giờ trông cũng rất đơn sơ, sau khi đăng ký ở chỗ bảo vệ, cuối cùng họ cũng gặp được cậu Chương.

Cậu Chương trông có vẻ xấp xỉ tuổi Tuyên Xuân Vinh, hơn nữa trông còn non nớt hơn Tuyên Xuân Vinh nhiều, dù sao thì mang gương mặt em bé, làm thế nào cũng không chín chắn nổi.

“Mẹ bảo cháu mang tới cho cậu, còn bảo cậu tranh thủ giải quyết vấn đề cá nhân, đừng trì hoãn tới già ế!”

Chương Nhạc Vi truyền đạt ý chỉ của mẹ Chương.

“Biết rồi, mẹ cháu cứ thích bận lòng!”

Cậu Chương hơi đau đầu, bây giờ anh ta vốn không muốn kết hôn, công việc còn chưa tạo được thành tích gì, kết hôn cái gì!

Anh ta nhìn Tuyên Xuân Vinh, ánh mắt đánh giá xoi mói, Tuyên Xuân Vinh ngồi thẳng tắp, gò bó bất an tiếp nhận ánh mắt dò xét của anh ta.

“Đi thôi, đi bố trí cho cậu trước, còn có mấy khách hàng đó, tôi đưa địa chỉ cho cậu, cậu tự tới nhà nói chuyện!”

Cậu Chương cũng là lần đầu tiên gặp Tuyên Xuân Vinh, người đàn ông khiến cháu gái khen không ngớt này, sau khi gặp được anh ta mới hiểu, chẳng trách cháu gái lại si mê, quả thực rất ưu tú.

Cách nghĩ của anh ta khác với mẹ Chương, dù sao anh ta cũng là người làm báo, độ nhạy bén đối với thời cục vượt xa dân thường, cậu Chương biết thời cục chắc chắn sẽ thay đổi, hơn nữa chỉ trong hai năm này.

Cho nên anh ta tán đồng cháu gái và Tuyên Xuân Vinh ở bên nhau, sau này thành phần chắc chắn sẽ hủy bỏ, cổ đại cũng đều tuyển nhân tài không theo khuôn khổ, xã hội mới không thể nào còn có định kiến thành phần.

“Cảm ơn cậu.”

Tuyên Xuân Vinh thở phào, anh ta có thể cảm nhận được thiện ý của cậu Chương, cũng có thêm không ít tự tin về tương lai.

“Tôi là nể mặt Nhạc Vi, muốn cảm ơn thì cảm ơn con bé đi!”

Cậu Chương cười, quay về văn phòng nói với đồng nghiệp một tiếng, muốn dẫn người ra ngoài.

“Tiểu Chương, nhanh, có nhiệm vụ phỏng vấn khẩn cấp!”

Họ đang định đi, một người đàn ông vội vã chạy tới, gọi cậu Chương lại.

“Bên đường Lục Lâm có tòa chung cư bị cháy, tình huống khẩn cấp, mau chóng chuẩn bị!”

“Biết rồi!”

Cậu Chương lập tức giống như biến thành người khác, giống như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, bừng bừng chiến ý.

“Tiểu Vi, các cháu ở đây nghỉ ngơi chút, cậu đi làm việc trước!”

Cậu Chương vừa chạy vừa nói, rất nhanh liền biến mất dạng.

Ngay sau đó, mấy người xông ra, người khiêng máy quay, người cầm micro, giống như lên chiến trường, tràn đầy khí thế xông ra.

“Cậu, cậu cẩn thận chút!”

Chương Nhạc Vi đuổi theo nhắc nhở một câu, cậu Chương quay đầu cười với cô ta, chạy ra ngoài.

Trong đại sảnh có bàn ghế cho khách nghỉ ngơi, Đường Niệm Niệm ngồi xuống, còn lấy tờ báo đọc, mới đọc mấy dòng, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một phân đoạn ký ức, là chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Kiếp trước cô thường tới Hải Thành công tác, có một lần nghe một công chức bản địa tám chuyện, nói tới chuyện ngày trước, nói bên đường Lục Lâm có ma, là bởi vì thập niên bảy mươi từng xảy ra một sự cố lớn.

Không biết vì nguyên nhân gì dẫn tới cháy, thiêu sạch tòa dân cư kiểu cũ đó, hai mươi mấy người chết, hơn nữa nhân viên cứu hỏa và ký giả phỏng vấn cũng hi sinh.

Bởi vì hôm đó đột nhiên nổi gió, cộng thêm tòa dân cư rất nhiều kết cấu ván gỗ, lửa bị gió thổi, thế lửa ngày càng lớn, còn ngày càng lan rộng, vốn dĩ chỉ là một trận hỏa hoạn nhỏ, kết quả trở thành hỏa hoạn rất lớn, sau đó xe cứu hỏa toàn thành phố đều được cử tới, mới dập tắt lửa được.

Nhưng người và nhà đều bị thiêu rụi, ngay cả nhân viên cứu hỏa tham gia cứu hóa lúc đầu và ký giả cũng hi sinh.

“Vừa nãy nói ở đâu có cháy?” Đường Niệm Niệm muốn xác nhận lại lần nữa.

“Đường Lục Lâm!”

Đường Niệm Niệm đứng bật dậy, dọa anh ta và Chương Nhạc Vi một phen, không biết cô muốn làm gì.

“Gọi điện thoại cho đội cứu hỏa, nói sau mười phút nữa sẽ có gió lớn, cử thêm xe cứu hỏa tới đường Lục Lâm!”

Đường Niệm Niệm chạy, cô nhớ người bản địa đó nói, bởi vì mới đầu lửa không lớn, chỉ cử một chiếc xe cứu hỏa tới cứu hỏa, vốn dĩ lửa đã sắp dập tắt rồi, nhưng nổi gió lớn, đốm lửa tàn lại bùng cháy lên, hơn nữa cũng không biết nhà ai có vật dễ cháy, ngọn lửa lập tức bùng lớn, một chiếc xe cứu hỏa căn bản không đủ.

“Tôi…tôi đi gọi điện thoại!”

Chương Nhạc Vi không chút do dự chạy đi gọi điện thoại, không hoài nghi lời của Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm đã xông ra ngoài, cô phải đến hiện trường hỏa hoạn, dù sao cậu Chương vẫn còn tác dụng lớn, bây giờ không thể chết.

Hơn nữa lính cứu hỏa cũng không thể chết.

Cô rất có hảo cảm với lính cứu hỏa, quân giải phóng và cảnh sát, phải cứu họ.

“Tôi đi cùng cô!”

Tuyên Xuân Vinh đi theo, anh ta cũng không nghi ngờ.

Đường Niệm Niệm không cần phải nói dối chuyện lớn như vậy, cho dù là giả, đi một chuyến cũng không có gì, anh ta rất mong là giả.

“Anh và Nhạc Vi đi gọi điện thoại, mặc kệ dùng cách gì đều phải khiến họ cử xe cứu hỏa, càng nhiều càng tốt, nếu không sẽ có rất nhiều người chết!”

Đường Niệm Niệm nói xong liền xông lên đường cái, lập tức tiếng phanh xe chói tai vang lên, còn có tiếng chửi của tài xế.

“Cô tìm chết thì đi nhảy sông Tiền Đường, cmn cô muốn chết đừng liên lụy tôi, tôi đm cô…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play