SINH SÔI

Chương 6: Dòng máu lãng mạn (3)


4 tuần

trướctiếp

Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì Ôn Thính Thần cảm thấy ánh mắt của anh giống đến bảy tám phần.

Đang lúc giằng co thì trong phòng ngủ có một cô bé lẹp xẹp chạy qua, cỡ năm sáu tuổi, tóc tai hỗn loạn, mặt tèm lem nước mắt, trong ngực còn đang ôm gấu bông, trên chân chỉ còn một chiếc dép.

Tuy nhỏ mà khá lanh, vừa chạy đến cửa đã kêu lên: ‘’Ai muốn báo án? Ai muốn báo án?’’

Chu Kiến Dặc quay đầu lại nhìn cô bé, bao nhiêu tâm tình tiêu biến hết, chỉ muốn ngẩng đầu lên hỏi trời xanh, có chút cạn lời rồi ngồi xổm xuống, đem đứa nhỏ bế lên lồng ngực, ‘’Tiểu tổ tông ơi, dép của con đâu? Ai dạy con chạy chân đất thế này?’’

Cô bé con chỉ chỉ vào phòng ngủ, ý bảo dép bị rớt trong phòng ngủ, đôi mắt ngập nước lại đảo qua phía Ôn Thính Thần, ‘’Chị là người báo án sao? Cậu của em là cảnh sát đó, chị cứ báo đi! Cậu ấy lợi hại lắm!’’

Chu Kiến Dặc tức đến phì cười, duỗi tay ra gẩy gẩy mấy sợi tóc hỗn loạn trên mặt cô bé, ‘’Phải không? Vừa rồi con đâu có nói như vậy.’’

Cô bé bĩu môi, lộ ra biểu tình ghét bỏ, ‘’Việc nào ra việc đó.’’

Hai cậu cháu trông rất gần gũi thân thiết với nhau, nếu không phải chính tai cô vừa nghe thấy thì rất khó tin nổi năm phút trước cũng là hai người này đã ồn ào đến mức kinh thiên động địa.

Ánh mắt Ôn Thính Thần chuyển qua chuyển lại giữa hai cậu cháu, quay về trên mặt Chu Kiến Dặc thì nói, ‘’Cô bé, là cháu ngoại anh sao?’’

Ngữ khí của Chu Kiến Dặc hơi bất đắc dĩ, ‘’Ừ, là con gái của chị anh, bảo anh chăm sóc nó hai ngày. Đứa nhỏ này thật khó hầu hạ, sáng ra thì đòi ăn cháo, anh làm cho nó ăn mà nó còn kén cá chọn canh.’’

Anh bế cô bé đặt lên ghế đẩu bên tủ giày, lại mở tủ ra tìm giày cho cô bé đi, chỉ tìm thấy mấy đôi dép lê dùng một lần trong khách sạn, cũng đành xỏ vào chân cô bé.

Cô bé nhỏ không phục, phồng má lên nói, ‘’Đó mà gọi là cháo ạ? Rõ ràng là thuốc độc cậu nấu thì có! Trước giờ mẹ con chưa nấu loại cháo nào có màu đen cả!’’

‘’Có thế mà con cáu kỉnh đến mức đòi phá nhà của cậu à?’’

Chu Kiến Dặc cầm vỏ bao bì đựng dép lê trên tay, giận dữ mà ném nó vào thùng rác phía sau.

‘’Con nhìn đống rác rưởi dưới chân này không đi, đều là kiệt tác của con đấy. Còn cả cái gậy gỗ kia từ đâu ra hả, là cái ghế dựa cậu mới mua hôm qua, vừa mới chuyển vào con đã đập gẫy chân ghế rồi, con là chó Husky à?’’

Ôn Thính Thần theo từng lời lên án của anh cũng hướng mắt vào trong phòng nhìn nhìn, có thể thấy được trên mặt đất nào là nồi niêu xoong chảo rồi đồ chơi bị đập phá, chỉ kịp cảm thán quả là một hồi ác chiến!

Làm cậu đúng là không dễ dàng gì.

‘’À còn..’’ Chu Kiến Dặc nhớ ra gì đó, cuốn tay áo lên để lộ ra khuỷu tay tuy gầy mà rắn chắc, đưa đến trước mặt cô rồi nói, ‘’Em nhìn xem tay anh toàn dấu răng này, đều là con bé này cắn đấy, rốt cuộc là ai bạo hành ai đây?’’

Ôn Thính Thần rũ mắt nhìn, cánh tay với đường cong cơ bắp rắn chắc uyển chuyển, vẫn còn hơi thở thiếu niên như năm nào nhưng đã thêm chút trưởng thành rắn rỏi.

Chỉ là trên cánh tay hiện tại có mấy vệt đỏ rải rác, hình dạng lớn nhỏ đủ cả, không nghi ngờ gì nữa, chính là do người bạn nhỏ này gây ra.

Không biết nấu cơm khó ăn đến mức nào mới khiến cháu gái ruột ra tay tàn nhẫn như vậy?

Cô im lặng không biết nói gì, khí thế oai phong lẫm liệt muốn nói cho ra nhẽ ban đầu giờ đây đã mất sạch, giờ chỉ còn xúc cảm hối hận không biết phải làm sao.

Nếu sớm biết phòng này là của anh, thì chuyện nhẫn nhịn trong hai ngày này cũng không khó khăn gì.

Chu Kiến Dặc nhìn thấy biểu cảm xấu hổ lẫn phức tạp trên mặt cô thì nhanh chóng hạ tay áo xuống, cái biểu cảm kia như muốn khắc lên trán mấy chữ to đùng kiểu ‘’Đã nghi oan cho người tốt’’ rồi ‘’Xin anh tha lỗi cho em’’.

Ôn Thính Thần mấp máy môi, chỉ muốn chạy thoát khỏi chốn thị phi này, ‘’Nếu đã không có chuyện gì lớn thì em đi xuống trước đây, anh và cô bé cứ từ từ hòa giải, đừng động thủ.’’

Vừa xoay người đi được hai bước, giọng nói lãnh đạm của Chu Kiến Dặc đã vang lên sau lưng cô.

‘’Từ từ.’’

Cô nghi hoặc quay đầu lại, thấy Chu Kiến Dặc thở dài một hơi thật sâu, trên mặt đã mất đi thái độ ương ngạnh, mí mắt rũ xuống, tay sờ sờ cái đầu xù như ổ gà của cháu gái, ngữ khí bất đắc dĩ, ‘’Em..có biết thắt bím tóc không?’’

Ôn Thính Thần gật đầu, đôi mắt của bé con trên ghế đẩu bỗng nhiên sáng ngời, lập tức đứng phắt dậy, hai cái chân nhanh nhẹn chạy ra ngoài phòng khách, chạy tới bên hành lí lục lọi chút rồi lẹp xẹp quay về chỗ cũ.

Trong tay cô bé cằm theo mấy cái dây buộc tóc sặc sỡ tinh xảo, ngửa đầu lên bày ra biểu cảm vừa mong chờ vừa đáng thương, đôi mắt khẩn thiết như muốn nói ‘’Cầu xin chị, cứu em đi mà.’’

Ôn Thính Thần không có cách nào từ chối, trầm mặc tiếp nhận, Chu Kiến Dặc nhẹ nhàng thở ra, cả người cũng buông lỏng xuống, anh mở cửa rộng ra, ý bảo cô vào đi.

Tầm mắt Ôn Thính Thần lại chần chừ nhìn qua đống đổ vỡ dưới chân, không chỗ nào có thể bước chân không vào, Chu Kiến Dặc thấy vậy liền ngồi xổm xuống, ném ném nhặt nhặt đống đồ, nhanh chóng mà thành thạo thu dọn thành một đống sạch sẽ.

Chuyện thắt tóc của mấy bé gái không hẳn là khó, với cô bé cũng đã được dạy qua nhưng tay chân nho nhỏ vụng về, càng làm càng rối tung lên.

Ôn Thính Thần nhẫn nại tháo tóc về ban đầu, lại hỏi ý kiến cô bé thích làm kiểu nào, cuối cùng làm cho cô bé một kiểu tóc bối tròn tròn gọn gàng.

Chu Kiến Dặc nhíu chặt mày nhưng vẫn chăm chú quan sát, tay anh di chuyển trong không trung như đang học hỏi cách thắt bím tóc cô.

Xong xuôi chuyện đầu tóc, cô bé nhìn vào gương xong liền rung đùi đắc ý, vô cùng hài lòng, quay đầu cười thẹn thùng với Ôn Thính Thần, ‘’Cảm ơn chị gái ạ.’’

‘’Chậc.’’ Chu Kiến Dặc vỗ nhẹ đầu cô bé, trên mặt có ý tứ không vui nhàn nhạt, ‘’Chú ý chút đi, cô ấy và cậu bằng tuổi nhau đó, con phải gọi là cô mới đúng.’’

Cô bé vẫn bày ra bộ dáng quật cường, nhất quyết gọi là ‘’chị gái’’.

Chu Kiến Dặc cười nhạo, lười so đo với trẻ con, đi vào phòng bếp rồi quay lại với cái bát nhỏ trên tay, ‘’Hiện tại đang rất vui sao? Vui thì ăn một chút giúp cậu đi.’’

Nhìn dung dịch đen thui trong bát, môi cô bé khẽ run rẩy, kéo lấy góc áo Ôn Thính Thần, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt, ‘’Chị ơi, chị vẫn nên báo án giúp em đi, cậu vẫn muốn hạ độc chết em.’’

‘’…’’

Chu Kiến Dặc phẫn nộ trừng mắt với cô bé, ‘’Lý Nhạc Ý! Con lại muốn sinh sự đúng không!’’

Cô bé không chịu thua, hai tay chống nạnh, cũng trừng mắt nhìn lại anh.

Đầu Ôn Thính Thần nổ tung, đôi mắt trợn tròn, không hề che giấu nội tâm kinh ngạc, ‘’Lý Nhạc Ý? Cô bé là Lý Nhạc Ý sao?’’

Cô bé bị câu hỏi của cô làm cho phát ngốc khó hiểu, hai mắt mờ mịt mà gật đầu, ‘’Đúng vậy, chính là em.’’

‘’…’’

Ôn Thính Thần như tảng băng bị phong ấn cứng đơ một chỗ, hơn nửa ngày không nói thêm lời nào, biểu cảm càng thêm kì quái.

Đuôi mắt Chu Kiến Dặc nheo lại, như muốn xuyên thủng tâm tư của cô, khóe mắt cong lên ý cười sâu xa, ‘’Nếu không thì em cảm thấy Lý Nhạc Ý phải là ai?’’

‘’Không ai cả.’’

Ôn Thính Thần khôi phục sắc mặt như ban đầu, sợ bị anh hỏi dò tiếp, đôi mắt tròn xoe đảo qua đống đen xì xì trong cái bát của anh.

Cô nhíu mày động vào cái thìa, đảo qua đảo lại chút, một lời khó nói hết: ‘’Anh coi đây là cháo à?’’

Chu Kiến Dặc thẳng thắn trả lời, ‘’Ờ, cháo trứng vịt bắc thảo với thịt, anh còn cho thêm cả nấm hương.’’

‘’…’’ Nấm hương đã chịu khổ rồi.

Lý Nhạc Ý ở bên cạnh không ngừng nắm lấy góc áo của cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ lại, lại tiếp tục dùng ánh mắt vô cùng đáng thương để cầu cứu cô, Ôn Thính Thần không đành lòng, thở dài, ‘’Còn nguyên liệu gì không? Để em nấu lại nồi khác đi.’’

….

Trong phòng bếp cũng loạn cào cào như mới bị cướp hỏi thăm, nồi với bát chất đầy trong bồn, trên kệ bếp vẫn còn nồi nấu dở, Ôn Thính Thần đi dép trong nhà vào rồi mới bước vào trong, trên bàn ăn cũng chất đống hỗn loạn, cô lại khẽ thở dài một hơi, yên lặng cuốn tay áo lên thu thập tàn cuộc.

Tủ lạnh còn thừa một miếng thịt nạc cùng mấy quả trứng vịt bắc thảo, trong thùng rác chất đầy vỏ trứng.

Vỏ trứng cũng không nguyên vẹn cơ, anh lột vỏ trứng rất cẩu thả, một quả trứng bắc thảo bị lột nham nhở, phải mất đến nửa quả rồi.

Ôn Thính Thần tìm cái giẻ để lau bàn, rửa thớt gỗ, đem mấy nguyên liệu còn thừa lên bàn bếp cắt thái rồi nấu thành một nồi cháo thịt nạc và trứng bắc thảo.

Cô dọn dẹp bếp kĩ càng cẩn thận, bên ngoài kia cũng được Chu Kiến Dặc quét tước sạch sẽ.

Nói là quét tước chứ thực ra là đem đống đồ dưới đất đặt về chỗ cũ, may mà cái bàn trà vẫn còn nguyên vẹn, lại tìm thêm cái chổi quét quét chút, cái gì không thuận mắt thì ném luôn vào sọt rác.

Lúc này tính khí nóng nảy của anh đã tiêu biến không ít, giống mấy chú chó cảnh sát trong giờ nghỉ ngơi, răng nanh sắc bén đã được thu hồi, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, một tay thì cầm túi rác, bộ dạng tùy ý mà loẹt xoẹt cây chổi.

Lý Nhạc Ý cũng vô cùng an tĩnh, ôm gấu bông qua một bên nghịch điện thoại, thần sắc ảm đạm, không giống tiểu quỷ tinh quái như hồi nãy, phảng phất thần thái cô đơn không đúng tuổi.

Ôn Thính Thần lau khô tay, dựa vào mặt bàn đá cẩm thạch vẫn ướt dầm dề, ngơ ngác suy nghĩ xem anh muốn ở lại đây bao lâu? Nếu trang trí nhà mới chắc ít nhất cũng phải mấy tháng, hơn nữa còn cần sửa sang cho thông thoáng, kiểu gì cũng phải một hai năm.

Hiện ở đây, cô và anh lại là lầu trên lầu dưới, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, cô phải làm sao bây giờ?

Cháo trứng bắc thảo một lần nữa được mang ra, Lý Nhạc Ý ngửi được hương thơm liền chạy tới bàn ăn chờ đợi.

Ôn Thính Thần múc cho cô bé một bát, so với bát cháo đen thui như muốn độc chết người của Chu Kiến Dặc thì quả là một trời một vực.

Chu Kiến Dặc bĩu môi, cho dù mắt anh cũng nhận thức được nhưng vẫn không cam tâm để đồ mình làm bị hạ thấp, vịt chết vẫn còn cứng mỏ nói: ‘’Ngày thường anh đều ăn cơm hộp hoặc ăn cơm ở Cục, có chút không quen tay thôi.’’

Ôn Thính Thần kéo tay áo xuống, nhàn nhạt nhìn anh, ‘’Thế sao hôm nay không gọi cơm hộp cho con bé ăn?’’

‘’Mẹ em nói không được cho em ăn cơm hộp.’’

Lý Nhạc Ý cầm cái thìa lên múc cháo, vừa múc vừa nói xen vào, má phồng lên thổi phù phù cho cháo bớt nóng, đôi mắt đen láy lấp lánh, điềm đạm nếm thử một miếng, sau đó liền hài lòng mà ngẩng đầu lên, quay qua phía Ôn Thính Thần liên tục gật đầu nói, ‘’Ngon nha! Rất giống mùi vị mà mẹ em hay nấu!’’

Ôn Thính Thần ôn nhu vỗ vỗ đỉnh đầu cô bé, ‘’Vậy thì em ăn nhiều một chút.’’

Cô bé dạ một tiếng, cúi đầu ăn thỏa thích.

Chu Kiến Dặc cũng bước đôi chân dài vào phòng bếp, mở nắp nồi ra, tự giác múc cho mình một bát, còn hỏi cô có muốn ngồi xuống ăn cùng không.

Anh cũng không có tâm lắm, Ôn Thính Thần tự giác biết thân biết phận, tỏ ý là cô đã ăn sáng rồi.

Cô đang định nói phải rời đi thì bé con bên cạnh đã sụt sùi nức nở, bả vai run run lên, từng giọt nước mắt rơi vào bát cháo.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn vui vẻ, Ôn Thính Thần ngồi thấp xuống ôn nhu hỏi bé con bị làm sao vậy.

Lý Nhạc Ý nhìn chằm chằm vào bát cháo mà không nói gì, nước mắt càng lúc càng nhiều, nhưng chỉ dụi dụi mắt nói không có chuyện gì.

Ôn Thính Thần hoang mang nhìn sang Chu Kiến Dặc, anh chậm rãi bước ra từ phòng bếp, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người cô bé một lát, nhíu nhíu mi, thuận thế đưa tay ra lau nước mắt tèm lem trên mặt cô bé, còn ôn nhu vỗ vỗ đầu, muốn dỗ dành cô bé trong yên lặng.

Lý Nhạc Ý dần dần ngừng lại tiếng khóc thút thít, nói mình đã ăn no, muốn vào phòng nghỉ ngơi.

Ôn Thính Thần cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng vẫn thấy mình cần trở về rồi, cô nói một tiếng với Chu Kiến Dặc rồi đi ra hướng cửa nhà.

Chu Kiến Dặc cũng đi theo cô, tay vẫn đút túi quần, biểu tình lãnh đạm nhìn cô thay dép.

‘’Thực ra ngày thường con bé không như vậy.’’ Một hồi lâu, rốt cuộc anh cũng lên tiếng, ‘’Con bé hoạt bát lại hào phóng, là một cô bé ngoan. Chẳng qua do gần đây bố mẹ có chút lục đục, còn bàn đến cả chuyện ly hôn, vì quyền nuôi nấng con bé mà cãi nhau gà bay chó sủa, chị của anh sợ ảnh hưởng đến con bé nên nhờ anh chăm sóc nó mấy ngày. Mấy đứa nhỏ tưởng chừng vô tư nhưng hóa ra cái gì cũng hiểu, trong lòng nó khó chịu nên mới sinh sự với anh.’’

Thì ra là như vậy.

Ôn Thính Thần trầm mặc nắm chặt tay nắm cửa, đáy lòng gợn sóng, chuyện cũ lại bắt đầu chảy trôi trong đầu.

Sau khi bố cô qua đời hai năm, cô giáo Phương tái giá và mang cô đến nhà cha kế, Đường gia là nơi trời xa đất lạ, vừa câu nệ vừa sợ hãi, cô cũng chỉ biết trốn tránh trong căn phòng, vừa nhìn ngắm ảnh gia đình ngày xưa vừa lặng lẽ khóc thầm.

‘’Vậy anh chăm sóc tốt cho con bé, em đi trước.’’ Cô vặn tay nắm cửa.

Chu Kiến Dặc đi theo phía sau cô, nhíu mày nâng nâng cằm, ý bảo muốn đưa cô ra ngoài.

Hai người một trước một sau bước đi ở hàng hiên, thang máy đang đông đúc, Ôn Thính Thần chỉ có thể đi cầu thang bộ trở về.

Vừa tới cửa cầu thang, Chu Kiến Dặc dừng lại bước chân, nói với cô:

‘’Chuyện vừa rồi, rất cảm ơn em.’’

‘’Không cần khách khí, em về đây.’’

Ôn Thính Thần bước được hai bước liền nghe thấy âm thanh tanh tách của bật lửa, quay đầu lại thấy Chu Kiến Dặc đang nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, lấy ra điếu thuốc ngậm vào một bên miệng, tàn thuốc đỏ tươi thêm nổi bật ở một góc tối tăm.

‘’Chu Kiến Dặc.’’ Cô gọi tên anh.

‘’Hửm?’’

Chu Kiến Dặc khẽ nhấc mí mắt, đôi mắt đen nhánh kiêu ngạo ẩn hiện trong làn sương khói lượn lờ, nhìn không ra loại cảm xúc gì đang chất chứa.

‘’Có phải anh đã sớm biết em ở dưới lầu này?’’ Ôn Thính Thần nhìn thẳng vào anh.

‘’Em nghi ngờ anh cố ý dọn đến đây?’’

Chu Kiến Dặc nhả ra một làn khói, ngón tay kẹp mẩu thuốc lá cháy dở đáp trên vịn câu thang, bình thường sẽ rất khó tưởng tượng ra, cái khí chất biếng nhác tùy ý đặt cùng lạnh lùng thành thục, hai khí chất dường như đối lập hoàn toàn đó giờ đây lại có thể bắt gặp cả hai ở trên người đàn ông này.

Ôn Thính Thần nói: ‘’Vừa rồi khi anh mở cửa ra gặp em, anh không hề bất ngờ.’’

‘’Hai hôm trước khi anh chuyển tới đây, ở thang máy nhìn ra thì anh đã thấy em, cho nên anh đã biết rồi.’’

Chu Kiến Dặc xoay xoay điếu thuốc, ánh mắt lạnh nhạt giấu sau làn khói mông lung, anh nghiến răng nghiến lợi, ‘’Yên tâm đi, mấy lời lúc trước em nói, anh vẫn ghi tạc trong lòng, còn chuyện chuyển tới đây hoàn toàn do người quen giới thiệu, chỉ thế mà thôi, không hơn không kém.’’

Linhpham: Sao bộ nào edit cũng có mấy đứa nhỏ bị tổn thương do cha mẹ mâu thuẫn dị, ship Quý Đồng với Nhạc Ý để hai đứa chữa lành cho nhau vậy, à Quý Đồng chắc cũng hạnh phúc rồi, mong Nhạc Ý cũng mau chóng được hạnh phúc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp