SINH SÔI

Chương 5: Dòng máu lãng mạn (2)


4 tuần

trướctiếp

Đường Thừa là con trai của Đường Quảng Quân và vợ trước, lớn hơn Ôn Thính Thần một tuổi.

Năm đó cô học lớp 11 thì Đường Thừa đột nhiên bị bố đưa đi nước ngoài học tập, mấy năm nay rất ít khi trở về.

Cô giáo Phương không thích Đường Thừa là chuyện ai cũng biết, người ngoài đều nói là do người mẹ kế này làm khó quá mức, không muốn dung dưỡng hắn mới khiến cho Đường Thừa có nhà mà không thể về, vô cùng đáng thương.

Tin đồn nhảm này cũng truyền tới tai Ôn Thính Thần, bất quá cô đều có thói quen giả câm giả điếc, cũng không muốn nghĩ đến chuyện riêng của mẹ.

Cô và Đường Thừa cùng nhau sống dưới một mái nhà mấy năm, quan hệ cũng coi như tạm được, chẳng qua mấy năm nay chưa từng liên lạc lại, từ lâu đã trở nên xa lạ như ngày đầu, ngẫm lại thời gian đã trôi qua nhiều năm, cô cũng không có ý định sẽ chào hỏi hắn.

Một ngày vật vã bên ngoài, Ôn Thính Thần có chút mệt, tắm rửa xong liền chui lên giường ngay, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Giấc ngủ của cô không hề an bình, cứ đến nửa đêm gần sáng mà ác mộng lại đúng hẹn mà tới, cô sợ hãi tỉnh dậy từ giữa giấc mộng thì phát hiện đèn phòng vẫn còn sáng.

Ôn Thính Thần nhanh chóng khôi phục trạng thái, yết hầu khô rát như bỏng cháy, lại càng thêm đau đớn. Trước khi ngủ cô quên mang nước lên phòng, trên lầu không có máy lọc nước làm cô chỉ có thể đi xuống lấy.

Ngoài dự đoán, đến tầm này mà trong phòng khách vẫn còn ánh sáng mỏng manh, Ôn Thính Thần bước chân khe khẽ, sợ quấy rầy giấc ngủ của người trong nhà, đi tới cuối cầu thang mới cẩn thận thò đầu ra.

Trên sô pha còn có một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngắn cắt qua loa, áo khoác hờ trên người, máy tính còn đặt trên đùi phát ra âm thanh có chút kịch liệt ầm ĩ, đến gần thì nghe ra âm thanh khẩn trương của mấy trò chơi thách đấu.

Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lại trên mặt hắn, quai hàm banh thẳng cắn chặt đang âm thầm trừu động, hai con người màu đỏ tươi, cần cổ giần giật mang theo khí thế ác độc.

Cơn buồn ngủ còn chưa tiêu tán hết, Ôn Thính Thần nhất thời không phản ứng kịp, thiếu chút nữa cho rằng nhà có trộm đột nhập, nhìn chằm chằm người kia hồi lâu mới hậu tri hậu giác nhận ra, à, hắn là Đường Thừa.

Ôn Thính Thần nhận ra rồi liền hạ bước chân cuối cùng xuống bậc thang.

‘’Ai?’’

Nghe thấy tiếng động vang lên, Đường Thừa liền ngẩng đầu nhìn qua, như loài dã thú sống ở nơi hoang vu thâm cùng, hoảng sợ lẫn cảnh giác mà dựng đuôi lên, xen lẫn cả chút hung ác nham hiểm.

Đánh giá vài giây, sắc mặt âm trầm mới hơi buông lỏng, thay vào đó là ý cười dần lan ra.

‘’Là Nghi Thần sao?’’

Ôn Thính Thần nhoẻn miệng cười, nắm chặt áo ngủ rộng thùng thình, ‘’Anh Đường Thừa.’’

Đường Thừa buông máy tính đứng lên, đôi mắt sáng ngời lưu luyến trên gương mặt cô, ‘’Có phải đã làm phiền đến em rồi không? Anh vừa về nước, vẫn chưa quen múi giờ lắm.’’

Ôn Thính Thần vội vàng lắc đầu, khách khí nói: ‘’Không phải, em xuống lầu uống nước thôi, anh đang dở chuyện gì thì cứ làm đi.’’

Bọn họ đã lâu ngày không gặp, càng không phải anh em ruột, việc gặp gỡ đột ngột thế này không tránh khỏi chút xấu hổ, cô đã quên mất mình và hắn từng sống cùng mái nhà như thế nào rồi.

‘’Anh không có chuyện gì, chỉ là không thể ngủ được, chơi chút trò chơi giết thời gian.’’ Đường Thừa nói.

Ôn Thính Thần không hề nhiều lời, cầm cốc đi lấy nước, Đường Thừa cũng vội đi theo, giúp cô mở đèn phòng khách lên, ‘’Đúng rồi, anh thấy trên bàn trà có người để quên điện thoại, có phải của em không?’’

Ôn Thính Thần quay đầu nhìn lại, đúng là của cô, đại khái là lúc trước ngồi nói chuyện với cô giáo Phương có đặt xuống bàn, tắm rửa xong rồi lại ngủ quên mất nên không nhớ ra.

‘’Là của em.’’ Cô duỗi tay nhận lấy, đang muốn nói cảm ơn, tầm mắt cô đảo qua khuôn mặt hắn, đột nhiên sửng sốt, ‘’Mặt của anh…’’

‘’Có phải đã dọa sợ em không?’’ Đường Thừa xấu hổ lẫn bất an, mắt thường cũng thấy được vành tai đã đỏ lên.

Ôn Thính Thần tự ý thức được mình đã thất thố, hấp tấp giải thích:

‘’Không, không dọa em, chỉ là có chút không quen. Vết bớt của anh…không còn nữa rồi?’’

Vào năm cô mười tuổi, lần đầu tiên gặp gỡ Đường Thừa, khi đó đã nhận ra trên mặt hắn có vết bớt dài màu đỏ tím, hình dạng còn quái dị, theo hắn lớn lên cũng dần lan rộng hơn.

Thực ra ngũ quan của Đường Thừa cũng tính là đoan chính, nhưng bởi vì vết bớt quá mức dữ tợn, gần như chiếm mất cả khuôn mặt nên làm người ta cảm thấy bề ngoài của hắn quá mức xấu xí.

Cũng vì nguyên nhân này mà khi hắn đi học đã bị không ít bạn bè cười nhạo.

Mà hiện tại, vết bớt đã không còn, chỉ còn làn da bóng loáng.

Quẫn bách nơi đáy mắt Đường Thừa chậm rãi rút đi, sờ sờ gương mặt, thản nhiên nói: ‘’Bên nước ngoài anh đã quen một vị bác sĩ, người đó khuyên anh nên làm phẫu thuật xóa vết bớt.’’

Ôn Thính Thần nhìn chằm chằm hắn vài giây, lời nói từ tận đáy lòng: ‘’Anh như vậy rất đẹp trai, đây là diện mạo vốn có của anh.’’

Đường Thừa chỉ cười không nói, trong mắt sáng lên niềm vui.

Đêm hôm khuya khoắt không tiện ôn chuyện, Ôn Thính Thần uống nước xong cũng lên phòng ngủ tiếp.

Mấy ngày kế tiếp cô vẫn như cũ mà chỉ đi tới đi lui trong nhà, đi xa nhất chỉ là đi ra đến chỗ trồng rau sau hậu viện, cô giáo Phương không muốn cho cô nhàn rỗi liền giục cô đi hái rau.

Hoạt động giải trí duy nhất là cùng em gái câu cá ngoài hoa viên, loay hoay mãi mà cũng câu được mấy con cá chép, hai chị em cô câu lên rồi lại thả đi.

Cô giáo Phương nói cô còn trẻ tuổi mà khí sắc đã âm trầm, Ôn Thính Thần lại tự thấy mình như vậy có chỗ nào không tốt, nếu con người không cần suy xét quá nhiều chuẩn mực về cách sống, có khi cô có thể sống như vậy đến tới cuối đời.

Đường Thừa lại không được nhàn nhã như cô, mấy ngày liên tiếp đều đi sớm về trễ, vài lần vô tình xuất hiện ở bàn ăn cũng trầm mặc kiệm lời.

Nghe cô giáo Phương nói lần này hắn về nước sẽ không định đi nữa, Đường Quảng Quân hy vọng hắn tiếp nhận cơ ngơi của ông, nhưng Đường Thừa lại không có dự định đó, hai bố con lại nổi lên tranh cãi.

Cụ thế như thế nào Ôn Thính Thần cũng không hỏi nhiều.

Cứ như vậy ru rú ở nhà đến ngày nghỉ cuối cùng, cô vừa nghe cô giáo Phương càm ràm vừa thu dọn hành lý, chuẩn bị tiếp tục hành trình đi về phương Bắc.

Chỗ ở của cô là một căn nhà cũ gần công ty, một phòng một sảnh, diện tích nhỏ nhưng cái gì cũng có. Hơn một năm trước cô gặp được chủ nhà có tâm nên thuê được căn đó với giá thấp hơn thị trường.

Tiền lương của cô tạm được, cuộc sống không khổ cực như cô giáo Phương nghĩ, không cần ăn mặc cần kiệm, cũng không cần người chăm sóc, ngoại trừ công việc quá bận rộn ra thì cái gì cũng tốt.

Cuộc sống lại trở về quỹ đạo ban đầu, cuộc gặp gỡ vội vàng ở thành phố Giang giống như một khắc hồi tưởng lại thanh xuân, tương ngộ ngắn ngủi rồi lại tách khỏi nhau, quan hệ giữa cô và Chu Kiến Dặc đã sớm chết yểu rồi.

Trở lại công việc cô lại bận rộn không biết ngày đêm, nửa năm trước, người lãnh đạo trực tiếp của cô bị điều đi, tổng bộ hàng không liền điều một vị con rể thế vào vị trí này.

Cấp trên mới tới là người hà khắc, yêu cầu với công việc rất nghiêm chỉnh, nói chuyện không nể nang, nói chuyện với nhân viên lớn tuổi cũng chỉ coi như cái đinh mà bổ xuống, toàn bộ phòng làm việc đều cảm thấy lo lắng, không dám bàn luận hay làm sai chuyện gì.

Sau khi từ kì nghỉ trở về, công ty nhận được một hạng mục ở khu vực Trung Đông, tới giữa tháng khách hàng của họ sẽ tới đây tham quan thị sát.

Ôn Thính Thần không phải người duy nhất biết tiếng Ả Rập mà lại bị cấp trên điều đi tiếp đón.

Hạng mục này rất quan trọng đối với công ty, cô không dám chậm trễ, làm việc liên tục suốt mười ngày, cuối cùng mới thuận lợi tiễn mấy vị thượng đế này đi.

Hợp đồng với bên Trung Đông được kí kết, cấp trên liền thưởng cho cô hai ngày nghỉ.

Ở chốn thành thị này Ôn Thính Thần không có người bạn nào, người duy nhất cô có thể bày tỏ tâm sự thì chỉ có Khổng Tân Lục, nhưng hiện giờ cô ấy vẫn còn ở thành phố Giang chăm bố bị bệnh, không có cách nào tới đây.

Vậy là cả kỳ nghỉ cô cũng không định sẽ ra ngoài, ngủ bù giấc là chuyện duy nhất Ôn Thính Thần muốn làm trong hai ngày này, quầng thâm dưới mắt cô đã nghiêm trọng tới mức che khuyết điểm cũng không cứu nổi rồi.

Nghĩ đến ngày nghỉ có thể tha hồ lười biếng ngủ nghỉ, buổi tối trước ngày đó cô liền chọn một bộ phim điện ảnh để xem, xem đến tận rạng sáng hôm sau.

Kết quả sáng sớm hôm sau, trên lầu truyền đến âm thanh đồ gia dụng lộc cộc, kéo ghế dựa, dọn ngăn tủ, trồng hoa tưới cây, tất cả đều kéo cô dậy khỏi giấc ngủ mơ màng.

Xoay người nhìn qua đồng hồ báo thức, còn chưa tới bảy giờ sáng, so với giờ giấc đi làm bình thường của cô còn sớm hơn.

Đây là một tiểu khu cũ, cách âm không tốt, trước kia nhà trên lầu ngày thường đều đi làm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không khác cô lắm, hiện tại đã đổi người thuê nên mới xa lạ như vậy.

Sau khi người nhà đó từ chức về quê, lại có người tới thuê phòng đó.

Ngày nọ Ôn Thính Thần tan tầm trở về đã bắt gặp nhân viên dịch vụ chuyển nhà đang xếp đồ lên thang máy, cô chỉ liếc mắt cô qua chút, thấy bên trong nhấp nhỏm mấy người đàn ông, không phân biệt được ai mới là hàng xóm mới.

Âm thanh trên lầu ồn ào mất cả buổi sáng, đến trưa thì im lặng chốc lát, ăn xong rồi thì lại bắt đầu đập tường.

Chắc là đóng đinh lên tường, rồi lần lượt là âm thanh của máy khoan với búa cồm cộp, mỗi một lần đều như đánh thẳng vào đại não người nghe.

Tới ngày thứ hai thì máy khoan điện với búa nện cũng ngừng lại, không biết lại từ đâu mọc ra một đứa nhỏ, mới sáng ra đã gân cổ lên khóc nhè.

Mấy người lớn trong nhà lúc đầu cũng nhẹ nhàng mà dỗ dành, sau đó bị tiếng khóc làm phiền, âm lượng cũng kéo cao hơn.

‘’Con lại đây!’’

‘’Con không đi!’’

‘’Ăn không thì bảo?’’

‘’Con không ăn! Con phải về nhà! Con muốn mẹ, con muốn bà ngoại…’’

Kế tiếp là một trần ném bát đũa ầm ĩ cùng quỷ khóc sói gào, lách cách lang cang, người chạy ta đuổi, người lớn ầm ĩ răn dạy cùng trẻ con khóc nháo, từ phòng ngủ đến phòng khách, lại từ phòng khách đến ban công.

Ôn Thính Thần nhìn trần nhà trắng bệnh, biểu tình chết lặng như bà cụ non bị thế giới này vần vò đến khó sống.

Tiểu khu này đều là mấy người già sống, tuổi già thường khó ngủ, trên lầu ầm ĩ như vậy làm cho hàng xóm xung quanh đều bị đánh thức, nhanh chóng có nhà giương cao ngọn cờ chính nghĩa, đi tới yêu cầu căn hộ đó nhỏ tiếng chút.

Người tới ngày một nhiều, có người mượn chuyện này lên án chủ thầu, có người lại tới chỉ cách dạy con, nhưng đều không hiệu quả, hàng xóm mới tới không quen ai cũng không kịp tiếp thu, căn bản là không để vào mắt.

Mấy ngày liền đều bị thiếu ngủ, cảm xúc cũng bị ngưng tụ đến đỉnh điểm, tâm trạng Ôn Thính Thần rất xấu, từ ổ chăn ngồi dậy, quyết định gia nhập làm con chim đầu đàn.

Cô duỗi tay ra sau buộc qua loa đuôi tóc, bên trong là áo ngủ, bên ngoài là một chiếc áo nhung vàng nhạt ngả xanh hở cổ, đem theo phẫn nộ cùng bi tráng đi lên lầu gõ cửa, gõ vang hai tiếng thì hàng xóm mới mở cửa.

Thịch thịch thịch, hai tiếng gõ cửa hạ xuống, vừa khắc chế vừa lễ phép.

Nhưng âm thanh bên trong quá lớn, đánh chìm tiếng đập cửa của cô, chờ rồi lại chờ vẫn không ai ra mở cửa.

Ôn Thính Thần hít sâu một hơi, nắm tay lại dùng sức đập, ‘’Có người ở nhà không?’’

Tiếng khóc bỗng nhiên ngừng lại, mấy giây sau đằng sau cách cửa truyền đến tiếng bước chân, có người xoay xoay khóa cửa, cửa phòng trộm cuốn lên mang theo chút hơi lạnh, Ôn Thính Thần theo bản năng lui về sau hai bước, lập tức đụng phải một đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa táo bạo.

Thế gian chợt tĩnh lặng, một cỗ sát khí đánh tới.

Trong sắc tối sáng đan xen, ngũ quan của người đàn ông dần dần rõ ràng, cao thẳng như ngọn núi, môi mỏng căng chặt cùng ấn đường rõ ràng giữa hai lông mày.

Cô không tin nổi mà chớp chớp mắt.

Là ảo giác phải không, nhất định là ngủ không đủ giấc nên sinh ra ảo giác, nếu không sao có thể là gương mặt của Chu Kiến Dặc.

Cô dụi dụi mắt, lại vỗ vỗ đầu, tầm mắt dừng ở thân ảnh trước mặt, cuối cùng cũng chấp nhận mà hít vào một hơi.

Sắc mặt Chu Kiến Dặc nặng nề, ánh mắt cực kì khắc chế mà nhìn cô một vòng, cũng không quá bất ngờ, khẽ nâng cằm, ánh mắt lành lạnh liếc qua cô, ‘’Có việc gì?’’

‘’Sao anh lại ở đây?’’ Thanh âm của cô trong không khí nhỏ đến mức khó phát hiện ra sự run rẩy.

‘’Những lời này anh hỏi em mới đúng, là em gõ cửa nhà anh.’’ Chu Kiến Dặc ném cho cô ánh mắt khó hiểu.

‘’Nhà..anh.’’

‘’Tìm phòng mới, vừa chuyển đến đây.’’

‘’Dọn đến đây?’’

Ôn Thính Thần cứng đờ nhìn bốn xung quanh, hàng hiên xàm xịt, chủ thầu vừa lười biếng vừa chậm trễ, nhận tiền rồi nhưng việc gì cũng không làm, trên mặt đất đầy là bụi đất, thang máy cũng cũ kĩ, trên cửa dán đầy mấy giấy tờ quảng cáo, nhìn thế nào cũng không giống nơi anh sẽ chọn.

Lần trước ở bữa tiệc anh cũng có nói đã mua phòng ở thủ đô.

Ánh mắt quay lại trên người anh, đánh giá từ dưới lên trên, dép lê đi trong nhà, quần dài rộng thùng thình, tay trái đỡ tay, tay phải…

Cầm một cái gậy gỗ.

Trái tim cô lộp bộp, yết hầu gian nan chuyển động, trong đầu nảy sinh một đáp án bất khả thi.

Hoàn cảnh gì đó đều là thứ yếu, muốn dọa chết cô để báo thù sự việc năm đó mới là mục đích chính của anh.

Chu Kiến Dặc phát hiện ra sợ hãi trong mắt cô, động tác nhanh nhẹn mà thành thục ném gậy gỗ qua phía sô pha, vỗ vỗ tro bụi trên tay rồi giải thích: ‘’Phòng mới kia vẫn cần trang hoàng, tạm thời tìm chỗ trú tạm, chỗ này giao thông khá thuận tiện.’’

‘’À.’’ Ôn Thính Thần nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Thấy cô vẫn nghẹn lời mất nửa ngày, Chu Kiến Dặc cố gắng kiên nhẫn, lại hỏi tiếp: ‘’Em lên đây làm gì?’’

Hồn phách của Ôn Thính Thần đang bay biến cùng suy nghĩ tán loạn đã được kéo về, tầm mắt dừng lại trong phòng anh, ‘’Cũng không có gì, chỉ là sáng sớm ra đã nghe thấy trẻ con trong nhà anh khóc lóc, hàng xóm đều bị đánh thức, cho nên mới đánh liều lên đây hỏi xem anh có cần…giúp không?’’

‘’Không cần!’’ Chu Kiến Dặc dứt khoát trả lời, sau đó ra vẻ muốn đóng cửa lại.

Ôn Thính Thần còn chưa nói hết, theo bản năng cản cánh cửa lại, ‘’Chờ chút.’’

Mắt thấy cửa có thể kẹp vào tay cô, mày Chu Kiến Dặc nhăn lại, nhanh chóng buông lỏng tay.

‘’Làm gì? Bỏ tay ra?’’

Đáng tiếc vẫn chậm mất, mu bàn tay đơn bạc đã bị cửa kẹp vào tạo ra một vết đỏ dài, may mà không trầy da, cũng không quá đau đớn, Ôn Thính Thần không để bụng, rút tay về, mắt cô dừng lại quan sát thần sắc của anh.

‘’Không phải, em chỉ định nói, có phải nhà anh xảy ra chuyện gì không? Đứa nhỏ khóc đến thảm thiết đi, mấy hàng xóm xung quanh đều thảo luận, nghi ngờ anh…’’

‘’Nghi ngờ cái gì?’’ Chu Kiến Dặc ôm tay dựng vào khung cửa, trưng ra bộ mặt chán đời, đuôi mắt nhếch lên, lộ ra bộ dáng lười biếng coi thường mọi thứ.

‘’Nghi ngờ anh…’’ Ôn Thính Thần nhận ra ánh mắt sắc bén của anh liền lui ra một bước, quấn chặt áo khoác, khí thế yếu ớt, ‘’Bạo lực gia đình.’’

‘’…’’

Trong nháy mắt sắc mặt Chu Kiến Dặc trở nên trầm trọng, huyệt thái dương xuất hiện gân xanh giần giật, hai hàm đanh lại, hơn nửa ngày mới rít ra mấy chữ từ kẽ răng, ‘’Vậy em tố cáo đi!’’


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp