SINH SÔI

Chương 4: Dòng máu lãng mạn (1)


4 tuần

trướctiếp

** Tiêu đề là ca khúc 林俊傑 JJ Lin – 浪漫血液 The Romantic ( Dòng máu lãng mạn – Lâm Tuấn Kiệt)

Khi Ôn Thính Thần ra khỏi nhà hàng cũng là khi bóng đêm đã bao trùm.

Ngoài thềm đá ở cửa có vài người tỏa ra mùi rượu nồng nặng đứng xiêu vẹo, nửa ngày vẫn chưa thấy đi, cô hơi nhíu nhíu mày, chỉ dám đứng ở quầy bar đợi mấy người đó rời đi rồi mới dám bước ra.

Mấy năm qua khu phố cũ đã được cải tạo đổi mới, nói chung là khác biệt rất nhiều nhưng một số chi tiết kiến trúc cũ may mắn được giữ lại, đã một thời gian Ôn Thính Thần không trở về nơi đây, trong chốc lát cô cũng không nhận ra đường đi tới trạm tàu điện ngầm.

Đứng ở giao lộ lướt lướt ứng dụng chỉ đường, đột nhiên một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, người ở trong xe liền nói, ‘’Lên xe, anh đưa em về.’’

Ôn Thính Thần lập tức nhận ra giọng nói này là của ai, nhìn vào người kia ngồi trong xe, lại quay đầu nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn khó hiểu mà tự chỉ vào mình, ‘’Anh đang nói chuyện với em à?’’

Khóe môi Chu Kiến Dặc khẽ cong lên, thanh âm lười biếng, ‘’Không thì ai? Chẳng lẽ đằng sau em có con gì đó vừa biết tàng hình vừa biết bay à?’’

‘’…’’

Ôn Thính Thần cảm thấy lạnh cả sống lưng, ‘’Cảm ơn, em có chút bị dọa sợ rồi.’’

Dưới chân cô như bị dính keo nước, nửa ngày vẫn không nhúc nhích, đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Chu Kiến Dặc khẽ nheo lại, không kiên nhẫn mà thúc giục: ‘’Nhanh lên, chỗ này không cho dừng xe.’’

Ôn Thính Thần bây giờ mới ý thức được là anh không nói đùa, liên tục xua tay, chỉ chỉ vào biển báo giao thông tàu điện ngầm cách đó không xa, ‘’Không cần phiền anh đâu, em ngồi tàu điện về cũng được rồi.’’

Nội tâm cô vô cùng kháng cự chuyện phải ở một mình cùng một chỗ với anh, ý định duy nhất hiện tại chính là muốn chuồn nhanh khỏi đây.

Chu Kiến Dặc phần nào nhận ra ý định trốn tránh của cô, cúi đầu nhìn đồng hồ, bộ dáng có chút chê cười cô, ‘’Bây giờ em đi thì cũng bắt được chuyến tàu cuối, nhưng trên đường về khu Nam Thành em sẽ phải đổi chuyến nữa, em có tự tin là mình sẽ bắt kịp không?’’

Phân tích của anh không phải không có lý, lúc này mà ngồi tàu điện ngầm thì không phải lựa chọn tốt nhất, Ôn Thính Thần thực ra cũng nghĩ tới điểm này rồi, cho nên khi cô xem chỉ dẫn đường đi cũng có phần do dự.

Đang lúc giằng co thì phía sau lại xuất hiện chiếc xe nữa. Chủ xe ngồi lâu chờ đợi cảm thấy rất mất thời gian, hạ kính xe xuống, đồng thời điên cuồng ấn còi xe, ‘’Này này! Sao vẫn chưa đi vậy hả? Đừng có chắn đường thế chứ!’’

Khách khứa trong nhà hàng cũng dần tan cuộc vui, các xe nối tiếp nhau đi ra, Chu Kiến Dặc quay đầu nhìn qua, trực tiếp nghiêng người đẩy cửa xe ghế lái phụ, giọng nói cương quyết không cho người ta có quyền cự tuyệt: ‘’Lên xe.’’

Ôn Thính Thần lắp bắp đứng một lát, hai mắt đối mắt rồi cũng căng da đầu mà ngồi vào trong xe.

‘’Vẫn ở đường Giang Bắc hả?’’

‘’Ừm.’’

Ôn Thính Thần cẩn thận cài dây an toàn, giọng nói bé ti ti như muỗi kêu.

Chu Kiến Dặc nhìn qua cô một cái, khởi động xe, rốt cuộc cũng bắt đầu hành trình.

Mấy ngày nghỉ này, cho dù đã vào đêm nhưng khu phố vẫn náo nhiệt như ban đầu, ở các đường giao nhau còn có chốt giao thông kiểm tra nồng độ tài xế, dòng xe cộ dày đặc đến mức ruồi cũng ngại phi vào.

Không khí trong xe lâm vào trầm mặc, Chu Kiến Dặc trước sau vẫn chuyên tâm lái xe, không mở miệng nói câu nào.

Thậm chí anh còn không có ý định mở chút nhạc cho không khí bớt căng thẳng, sự trầm mặc vẫn lan tràn, có vẻ như đưa cô về nhà là mục đích duy nhất của anh.

Tuy rằng Ôn Thính Thần cũng không rõ vì sao đột nhiên anh lại có ý tốt với cô như vậy. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt, thực ra giữa bọn họ cũng không có thứ gì có thể đem ra bàn luận, cũng lớn cả rồi, không cần phải xấu hổ cái gì.

Đi ra khỏi ánh đèn đường rực rỡ, xe quanh co lòng vòng, chạy đến khu phía Nam làng Đại học.

Đường Giang Bắc vẫn là bóng hình trong ký ức, ngô đồng rậm rạp, cành lá che trời, mùa thu đến lá cây chuyển từ xanh sang vàng, có chút hiu quạnh nhưng cũng phảng phất ý vị thơ ca.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống dưới đất, Ôn Thính Thần ấn hạ cửa kính xe, ánh sáng lập lờ lẳng lặng lưu chuyển trên khuôn mặt trắng nõn của cô, gió thu về đêm tựa như viên đường bạc hà mát lạnh, từ từ xoa dịu lòng người.

Cô đang cho rằng sự trầm mặc quỷ dị này vẫn sẽ tiếp tục thì Chu Kiến Dặc liền đảo mắt qua đây, không do dự mà mở miệng: ‘’Em thiếu đàn ông lắm à?’’

‘’Hả?’’ Ôn Thính Thần nhất thời không kịp phản ứng, hai mắt mờ mịt.

Mắt Chu Kiến Dặc vẫn nhìn phía trước, một tay vịn tay lái, một tay gác lên cửa sổ xe, tiếp tục nói móc, ‘’Vì thế nên loại người nào cũng tiếp nhận được?’’

À hiểu rồi, cái anh nói là chuyện gặp gỡ hồi chiều nay.

Ôn Thính Thần đang cảm thấy hoang mang cũng nhanh chóng khôi phục cảm xúc, rũ mắt im lặng không nói gì, đôi tay đặt trên đầu gối vô thức mà khảy khảy móng tay.

Cô không trả lời, thái độ cũng bình tĩnh đối mặt, Chu Kiến Dặc tức đến đầu xì khói, lời nói ra càng thêm ác độc, ‘’Năm đó em từ chối anh quyết tuyệt đến vậy, nhất quyết đẩy anh ra, anh còn tưởng tiêu chuẩn của em quá cao đi, không ngờ lại đến mức như vậy. Tên đàn ông kia có đến bốn mươi chưa? Cái bụng bia đó chắc phải cỡ mấy thai phụ.’’

Nào có đâu, người đó mới ba mươi thôi mà, Ôn Thính Thần chửi thầm. Cô đờ đẫn nhìn ra quang cảnh màn đêm ngoài cửa xe, hô hấp trở nên sâu hơn, nhưng vẫn không có ý định giải thích thêm gì.

Chu Kiến Dặc bỏ bớt thời giờ nhìn qua cô cái nữa, hình như tự ý thức được mình nói chuyện có chút khắc nghiệt, ngữ khí liền hạ chút, ‘’Người đó không hợp với em đâu.’’

Ôn Thính Thần nói: ‘’Ồ.’’

‘’Tay phải tên đó có một vết bầm tím, cánh tay còn có vết sẹo dài chừng 7cm, nhìn hình dạng có thể đoán là sẹo do đao kiếm. Vị trí vết thương đó giống như khi đánh nhau sẽ đưa tay đó ra tiếp đỡ, hơn nữa ngữ khí nói chuyện của tên đó cuồng vọng lại tự cao tự đại, sẽ dễ dàng cùng người khác phát sinh tranh chấp, cho nên anh đoán tên đó từng cùng người ta đánh nhau ẩu đả, có thể không chỉ một lần.’’

Mắt Ôn Thính Thần xuất hiện gợn sóng, ‘’Anh đây là…thói quen nghề nghiệp à?’’

‘’Còn nữa!’’ Chu Kiến Dặc bất mãn chặn lời cô, hơi xoay xoay người nói: ‘’Khi em tránh đi, tên đó liền gọi điện thoại cho một người bạn, hỏi đối phương mượn một số tiền cùng thẻ vào khách sạn. Đã đến tuổi này rồi mà còn muốn đi vay tiền để hẹn hò, loại người này không hề đáng tin cậy, còn chưa nói đến việc mới lần đầu gặp mặt mà đã muốn đưa em đi khách sạn, hắn có động cơ gì em có từng nghĩ tới chưa? Ôn Thính Thần, mấy năm không gặp, sao em càng đi càng lùi vậy hả?’’

Ôn Thính Thần bị anh mắng đến bả vai run cả lên, gắt gao cắn môi, trừng mắt nhìn anh nhưng vẫn không phát ra tiếng.

Không khí giằng co, hai người đều ngang ngạnh bướng bỉnh, không ai chịu nhường ai. Nhưng cô nhanh chóng nhận thua rồi, bởi với kinh nghiệm nghề nghiệp và phân tích của anh, những điều anh nói đúng là sự thật.

‘’Em không có ý định chấp nhận anh ta, cũng không thiếu đàn ông, người đó là do cô giáo Phương nhà em tự ý làm chủ lừa em tới đó, em còn cách nào à?’’

Chu Kiến Dặc nhìn cô một cái thực sâu xa, thấy cô không giống đang nói dối, sắc mặt hơi bối rối, ‘’Chuyện của em không liên quan tới anh. Anh chỉ xuất phát từ ý tốt thôi, có thiện ý mà nhắc nhở em chút.’’

Ôn Thính Thần quật cường đón nhận ánh mắt của anh, chân thành mà gật đầu, ‘’Tốt thôi, thực cảm ơn chú cảnh sát ạ.’’

‘’…’’ Gân xanh trên cổ Chu Kiến Dặc nổi lên, quai hàm nghiến chặt lại.

Hình như là bị cô chọc giận thật rồi, sau khi tiếp tục lái xe rõ ràng tâm trạng Chu Kiến Dặc rất nóng nảy, xe đằng trước đi chậm chút thôi mà anh đã mạnh mẽ ấn còi xe, tay lái cũng gấp gáp, Ôn Thính Thần nắm chặt đai an toàn, ngồi trên con xe quặt trái rẽ phải, có hoang mang nhưng vẫn cắn môi không kêu tiếng nào.

Cô không khỏi hoài nghi việc đưa cô về nhà chỉ là bình phong, chứ lý do thực sự của anh phải là muốn hù chết cô trên đường về mới đúng.

Cũng may một lúc sau đã có tiếng chuông điện thoại vang lên cứu vớt cô.

Là điện thoại của Chu Kiến Dặc.

Màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy, Ôn Thính Thần nhìn thoáng qua thấy một cái tên: Lý Nhạc Ý.

Chu Kiến Dặc dùng tai nghe Bluetooth nhận điện thoại, thanh âm trầm thấp, chỉ nói sẽ nhanh chóng trở về, sau đó ừ ừm vài tiếng liền cúp máy.

Vẫn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt sao, một khắc một phân cũng không muốn xa nhau.

Ôn Thính Thần quay đầu đi, lá vàng bay trong gió trời, gió thu chợt nổi lên, vị bạc hà ngọt ngào đã biến mất, chỉ làm cô cảm thấy sự lạnh lẽo.

‘’Anh đi mua ít đồ ăn vặt, em ngồi trên xe đợi anh đi.’’ Đi tới gần phố ẩm thực, Chu Kiến Dặc dừng xe lại, tháo dây an toàn, mở cửa xe bước ra, tất cả đều liền mạch lưu loát.

Ôn Thính Thần nhìn bóng dáng anh xuyên qua con đường, lại vòng qua quán đồ ăn vặt náo nhiệt ồn ào, vào một cửa hàng bán bánh bông lan.

Người đàn ông với đôi chân thon dài, vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ ưu việt, trên người có khí chất không giận mà uy, hòa vào đám đông sinh viên khí chất non trẻ lại càng trở nên chói mắt.

Cô nhìn xa xăm, bỗng nhiên nghĩ tới năm lớp 12 ấy, ngày sinh nhật 18 tuổi của cô.

Ngày đó là cuối tuần, em gái cùng mẹ khác cha bị bệnh, cô giáo Phương và cha kế đưa cô bé đi bệnh viện, cả ngày cũng không quay về.

Ôn Thính Thần ở nhà một mình còn học bài đến tận khuya, cửa sổ bị đóng chặt bỗng nhiên truyền đến âm thanh đập cửa liên tiếp.

Cô đẩy cửa ra, thấy Chu Kiến Dặc đang đứng ở bên ngoài, vừa thấy cô xuất hiện đã lập tức nở nụ cười, vứt quả ngô đồng trong tay đi rồi nói: ‘’Xuống đây đi!’’

Anh quá liều lĩnh, Ôn Thính Thần sợ ảnh hưởng đến hàng xóm hoặc là bị cô giáo Phương về muộn thấy được, dép cũng không kịp xỏ mà chạy xuống lầu.

‘’Sao cậu lại tới đây?’’ Cô mở cửa viện ra, cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

Chu Kiến Dặc cười mà không nói, tay từ phía sau đưa ra một chiếc bánh bông lan, ‘’Sinh nhật vui vẻ!’’

Ôn Thính Thần sửng sốt một chút.

Chu Kiến Dặc ngượng ngùng xoa xoa cổ, hai tai ửng hồng, ‘’Bánh do tớ tự làm, cậu đừng ghét bỏ nó. Tớ loay hoay cả buổi trưa, cái này tính là đẹp nhất rồi.’’

Anh lấy từ túi ra cái bật lửa, vầng sáng nho nhỏ từ cây nến liền xuất hiện.

Không có cơn gió nào thoảng qua, đường xá vắng lặng, chàng thiếu niên ngây ngô đem bánh bông lan tới tặng cho cô, chân thành nhìn cô, trong đáy mắt đen láy hiện lên ánh lửa lay động.

‘’Ôn Thính Thần, sinh nhật vui vẻ, cho dù không là sinh nhật thì cũng phải vui vẻ.’’

….

Hồi ức miên man bị tiếng mở cửa xe đánh tan, Chu Kiến Dặc đã quay lại, cầm theo hai hộp bánh su kem, tùy tiện ném ra ghế đằng sau, chờ khi Ôn Thính Thần khôi phục trạng thái thì anh đã cài lại xong xuôi dây an toàn.

Xe tiếp tục lên đường, cô khe khẽ lướt ánh mắt qua trộm nhìn anh.

Từ trước đây cô đã hay âm thầm quan sát anh như vậy, cũng có rất nhiêu lần mắt chạm mắt nhưng sẽ nhanh chóng lảng tránh, trước mặt anh, cô luôn luôn rũ tầm mắt, anh bước đến thì cô sẽ lui.

Chu Kiến Dặc từ khi sinh ra đã có vẻ bề ngoài quá hoàn hảo, mấy cô thiếu nữ khi đọc tiểu thuyết đều ít nhiều tưởng tượng ra bóng hình của anh, hiện tại mọi mặt anh vẫn hoàn hảo như vậy, trên người lại sinh thêm khí chất thành thục giỏi giang, khi anh không cười làm cho người ta cảm nhận được cảm giác cường đại mà lạnh lùng xa cách, người này đã từng chói sáng như ánh mặt trời, nhưng hiện tại người thiếu niên năm đó đã lui về hồi ức xa xôi.

Thời gian quả là liều thuốc tốt, người nên trưởng thành đã trưởng thành, điều cần buông cũng đã buông xuống.

Anh ấy đã có người trong lòng, mọi người đều đang bước về tương lai phía trước, thực tốt đẹp.

Đã tới khu biệt thự Giang Bắc, Chu Kiến Dặc dừng xe ở cửa chính, Ôn Thính Thần lấy túi xách, đẩy cửa xe bước xuống.

Cô từ đầu đã thấy nên nói với anh một tiếng cảm ơn, rốt cuộc cả hành trình có chút không thoải mái, đành nói bây giờ đi, vì thế cô khom lưng đẩy cửa ra, trịnh trọng nhìn về phía anh mà nói: ‘’Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, hẹn gặp lại.’’

Chu Kiến Dặc không hề câu nệ, nhướng mày liếc xéo, biểu cảm như muốn nói: Em cảm thấy chúng ta cần gặp lại sao?

Thôi vậy đi, vậy thì không bao giờ gặp lại.

Ôn Thính Thần thả lòng cơ thể đang co cứng, đóng cửa rồi xoay người rời đi.

Bảo an trẻ tuổi đang trực ca này, lễ phép mỉm cười với cô, Ôn Thính Thần gật đầu đáp lại, từ trong túi lấy ra thẻ ra vào, kiểm tra xong liền tiến vào bên trong khu.

Phía sau cô nhanh chóng truyền đến tiếng lốp xe cọ xát mặt đất, Ôn Thính Thần dừng lại bước chân, yên lặng đứng dưới ánh đèn đường, tâm trạng cũng đi vào mênh mang, chờ tới khi cô xoay đầu lại thì chiếc SUV đã hoàn toàn hòa vào dòng xe vội vã, không thấy bóng dáng.

Đường gia nằm ở vị trí trung tâm của tiểu khu, khi cô về đến nhà đã thấy cha kế và em gái ở trong sân tưới hoa.

Em gái Đường Thuần năm nay mười tuổi, vẫn dính lấy cô như khi còn nhỏ, vừa thấy cô trở về đã nhanh chóng buông bình xuống rồi chạy lại phía cô, ‘’Chị ơi, sao giờ chị mới về? Em chờ chị hơn nửa ngày rồi.’’

‘’Chị đi ăn cơm với bạn nên mới muộn như vậy.’’ Ôn Thính Thần khẽ véo cái má tròn tròn của em gái, lại quay qua chào hỏi với cha kế Đường Quảng Quân, ‘’Chú ơi, cháu về rồi ạ.’’

Đường Quảng Quân là một thương nhân, mấy năm trước dựa vào kinh doanh bất động sản mà giàu lên, dần dần có thể hô mưa gọi gió, hiện giờ tuổi đã cao, thú vui lớn nhất chính là ở nhà chăm sóc hoa cỏ, ở hậu viện còn làm một khu sinh thái nho nhỏ.

Mấy năm nay ông đối xử với Ôn Thính Thần không quá tốt nhưng cũng không tệ, vấn đề vật chất không khắt khem tình cảm lại nhạt nhòa, trừ khi vợ yêu cầu thì cũng không chủ động quan tâm săn sóc.

Nghe thấy tiếng Ôn Thính Thần nói chuyện với mình, Đường Quảng Quân cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí lãnh đạm: ‘’Ừ, đi vào thôi, mẹ đang đợi con đấy.’’

Ôn Thính Thần đã sớm quen thuộc thái độ này của cô, ‘’Vâng’’ một tiếng rồi tháo giày bước vào cửa.

Cô giáo Phương đã sớm chờ cô ở phòng khách, cầm bình giữ nhiệt ngồi dựa vào sô pha, bộ dáng như muốn tìm cô tính sổ.

Ôn Thính Thần biết bà muốn nói gì, làm như không nhìn thấy, chỉ buông túi ra rồi bước vào bếp tìm đồ uống.

Cô giáo Phương vội vàng đứng dậy đi theo cô, nhanh chóng hỏi thăm tình huống hôm nay, sau rồi lại hỏi nguyên nhân cô từ chối, liên tục đặt câu hỏi làm cho người ta trả lời không kịp.

Ôn Thính Thần thực bình tĩnh đối diện với bà, thong thả ung dung tự đổ nước vào ly, uống xong một ngụm mới từ từ trình bày lại cho bà nghe, còn tiện tay nói ra phân tích của Chu Kiến Dặc.

‘’Tóm lại, con gặp phải một người như vậy, chẳng lẽ mẹ cảm thấy con nên đồng ý sao? Mẹ, cho con xin mẹ đi, đừng sắp xếp mấy chuyện này cho con nữa, con chưa có ý định kết hôn.’’

‘’Cũng là mẹ muốn tốt cho con, hy vọng con có chốn nương thân, chứ cứ lẻ loi đơn độc ngoài kia, lần này chẳng qua là…chưa hỏi han kĩ càng thôi.’’

Cô giáo Phương ảo não lại ủy khuất, trước kia nghe bà mối miêu tả, bà cứ nghĩ đối phương cũng là một người đáng tin cậy, làm việc Nhà nước, bối cảnh gia đình cũng tốt, cũng nhanh chóng tin tưởng mà sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, không biết là ý tốt của mình lại làm chuyện xấu đi.

Bà càng nghĩ càng tức giận, đập tay xuống bàn, quyết định muốn gọi điện nói rõ ràng với bên kia một chút.

Ôn Thính Thần không muốn quan tâm nữa, xoa xoa bả vai đi về phòng nghỉ ngơi, vừa lên lầu đã thấy trên cầu thang chất đống mấy vali hành lý màu đen, thuận tay dịch chúng gọn sang một bên, ‘’Mẹ ơi, có ai chuẩn bị đi đâu ạ?’’

Phương Bình vừa nghịch điện thoại vừa quay qua nhìn cô, không nóng không lạnh mà nói: ‘’À, không phải, là Đường Thừa đã về đó.’’


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp