SINH SÔI

Chương 3: Sinh sôi (3)


4 tuần

trướctiếp

‘’Nhà hàng này quá mức trùng hợp mà, tớ vừa tiến vào thì Nhậm Kha đứng cửa đã nhận ra tớ. Cậu ta nói nhà hàng này do cậu ta mở, còn nói là mấy tên bạn cũ ngày xưa cũng đang đàn đúm trên tầng, cũng không nhiều người lắm, rủ chúng ta cùng lên đó, không cần xếp hàng nữa. Tớ không nói lại nhiệt tình của cậu ta, đã đồng ý luôn rồi, cậu đừng trách tớ nha.’’

Đi qua đại sảnh tầng một, Khổng Tân Lục hơi chậm lại bước chân lúc lên cầu thang, giật nhẹ góc áo Ôn Thính Thần, nhỏ giọng giải thích bên tai cô.

Lúc này sắc mặt Ôn Thính Thần càng thêm trầm trọng, giống như điều cô sắp phải đối mặt không phải buổi tụ họp bình thường, cô giống như bị ép lên pháp trường chờ chém.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng buồn bực của Nhậm Kha, chớp mắt nói: ‘’Cậu có nói với cậu ta, bạn của cậu chính là tớ không?’’

‘’Không có, tớ chưa kịp nói thì cậu đi vào rồi.’’

‘’À.’’

Nghĩ đến cũng thật là, nếu xem xét lại mối quan hệ bạn học của cô với họ trước đây, mấy chuyện tụ họp này mời đến cô không khác gì mời Diêm Vương tới, nếu Nhậm Kha biết trước thì đánh chết cũng không mở lời mời rồi, chỉ sợ giờ hắn vừa đi đằng trước vừa tự chửi bản thân lắm mồm.

Khổng Tân Lục thấy cô có chút bối rối, do dự hỏi: ‘’Không thì chúng ta không đi nữa nhé?’’

Ôn Thính Thần rũ mắt nghĩ nghĩ, lắc đầu, ‘’Thôi vậy, đã đến nước này rồi, đi một bước nhìn một bước đi.’’

Nếu chỉ là cùng mấy người bạn cũ ăn cơm thì cô không có sợ điều gì, trước giờ cô luôn ngụy trang bản thân đến mức vô hình trước mắt người, người khác có cảm thấy mất hứng cũng không liên quan đến cô.

Điều cô lo lắng chính là…người kia cũng ở bên trong.

Bên kia, Nhậm Kha vội vã đẩy cửa phòng, đối diện cửa là Cường Tử vừa nhìn thấy hắn liền giương giọng oán trách: ‘’Tớ nói là Nhậm lão bản, sao cậu đi gọi đồ ăn gì mà mất cả buổi vậy, không phải cậu lén lút cặp kè với cô phục vụ xinh đẹp nào rồi chứ!’’

Trương Cường là người vừa uống chút rượu đã có thể nói lời hàm hồ, đổi lại ngày thường Nhậm Kha đã sớm cãi tới cùng với hắn, nhưng lúc này Nhậm Kha căn bản không muốn để ý, lập tức đi đến bên Chu Kiến Dặc, ngồi thấp xuống, vẻ mặt như đưa đám, ‘’Anh trai ơi, em làm sai một chuyện rồi.’’

‘’Gì?’’ Chu Kiến Dặc khẽ nhướn mày, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua thay cho lời nói ‘’Tên nhãi này, cậu lại gây họa gì cho tớ’’.

‘’Cậu rốt cuộc muốn nói gì?’’

Chu Kiến Dặc cảm thấy nghi hoặc, chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đã xuất hiện ở cửa.

Nhậm Kha hít sâu một hơi, bước ra hướng cửa, ‘’Các vị, xem tớ gặp được ai dưới lầu này. Là hai người đẹp trước kia học cùng chúng ta! Vô cùng hoan nghênh!’’

Đáp lại hắn chỉ có một mảng trầm mặc lẫn ánh nhìn kinh ngạc.

Không khí trong phòng lập tức biến đổi, bữa tiệc nhẹ nhàng không còn nữa, ánh mắt của mọi người đều lướt qua hắn, đều hướng về Ôn Thính Thần đứng phía sau, sau lại quay lại nhìn Chu Kiến Dặc, biểu cảm trên mặt còn khoa trương hơn đương sự.

Ôn Thính Thần vừa vào cửa đã nhìn thấy người ngồi vị trí chủ vị kia, trong lòng lặng lẽ thở dài, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Chu Kiến Dặc vẫn mặc bộ quần áo hồi chiều, trên đầu đã bỏ xuống mũ lưỡi trai, đem mũ tùy tiện treo sau ghế, lộ ra khuôn mặt với đầu tóc ngắn ngủn, gọn gàng sạch sẽ.

Điều hòa trong phòng để nhiệt độ không thấp lắm, vành tai và làn da cổ có của anh có chút ửng hồng, trên tay đang cầm ly đồ uống, có lẽ đang chuẩn bị đưa tới miệng thì đã va vào tầm mắt cô, tay lại bình tĩnh thả trở về, trên mặt không nhìn ra biến hóa gì.

Dự Trữ nhìn nhìn Chu Kiến Dặc vài lần, sợ Nhậm Kha lần này cứu không nổi rồi, vội vàng nói: ‘’Hoan nghênh, hoan nghênh, ngày thường đều chỉ có mấy cánh đàn ông chúng tớ, mấy cô nàng chẳng chịu đồng ý tham gia bao giờ. Mau tới đây, bảo phục vụ chuẩn bị hai chỗ nữa.’’

Phục vụ nam mang tới hai cái ghế dựa nữa, theo lẽ thường mà nhét vào bên cạnh vị trí chủ vị.

Nhậm Kha khẩn trương kéo ra ghế của mình, ân cần nói với Khổng Tân Lục: ‘’Tới đây đi, cậu ngồi đây, gắp đồ ăn dễ hơn.’’

Khổng Tân Lục nhìn qua bạn tốt của cô, lại nhìn Chu Kiến Dặc không nói lời nào, cô chần chừ không bước qua.

‘’Bạch nguyệt quang…À không, Ôn Thính Thần ngồi kia cũng được.’’ Nhậm Kha cười cười, chỉ vào vị trí trống bên cạnh Chu Kiến Dặc.

Chu Kiến Dặc rốt cuộc cũng nâng mí mắt lên, phóng qua Nhậm Kha ánh nhìn hình viên đạn, Nhậm Kha xoa xoa cổ làm như không thấy.

Trừ cái này ra Chu Kiến Dặc cũng không có thêm phản ứng gì, nhàn nhạt đong đưa cái ly chân cao, bộ dáng lười biếng cùng thái độ không sao cả, không phụ họa cũng không cự tuyệt.

Nếu trước mắt Ôn Thính Thần bỏ đi trước mặt bao người, như vậy sẽ càng làm như cô và vị kia có điều gì rất khó nói, có chút lạy ông tôi ở bụi này, cô đành nhắm mắt bất chấp tất cả, vỗ nhẹ lên lưng Khổng Tân Lục, nói: ‘’Không sao đâu, cứ ngồi đi.’’

Khổng Tân Lục nhẹ nhàng thở ra.

Một lúc sau người phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên, mọi người vừa ăn vừa hàn huyên, không khí cũng dần dần hòa hợp.

Đương nhiên, tất thảy náo nhiệt đều không hòa lại được Ôn Thính Thần, ngồi không cũng không ai trêu chọc đến cô, mọi chủ đề nói chuyện đều ném lên người Khổng Tân Lục, giống như ở gian phòng này chỉ có cô gái duy nhất là cô ấy.

‘’Hiện giờ Tân Lục làm việc ở đâu đó?’’ Có người hỏi.

Khổng Tân Lục trả lời: ‘’Ở trên thủ đô, tớ có bạn trai là người thủ đô, cho nên tớ cũng làm việc ở đó, bên nhau bốn năm nay rồi.’’

‘’…’’

Một khoảng trầm mặc lại bất thình lình xảy ra, Trương Cường đã ngà ngà say liền chỉ vào Nhậm Kha cười to, ‘’Người ta có bạn trai rồi kìa! Cậu bít cửa rồi!’’

Trong lòng Nhậm Kha chợt lạnh, chỉ có thể trút giận lên người anh em, ‘’Cậu cút đi, đồ ăn cũng không lấp hết miệng rộng nhà cậu, nói hươu nói vượn nữa thì lát cho cậu thanh toán một mình.’’

Mọi người cười vang, nhanh chóng đổi đề tài.

Khổng Tân Lục tìm cơ hội gửi tin nhắn cho Ôn Thính Thần: [ Xin lỗi, xin lỗi, tớ không biết cậu ta cũng ở đây, biết trước thì có đánh chết tớ cũng không kéo cậu theo.]

Đằng sau còn có hai biểu tượng quỳ xuống dập đầu xuống đất.

Ôn Thính Thần đặt thìa xuống, gõ nhanh lên màn hình hai chữ: [Không sao.]

Đúng lúc này thì bên cạnh có tiếng chuông điện thoại vang lên, là âm thanh có sẵn trong máy, kêu vang dồn dập.

Chu Kiến Dặc với tay vào túi áo khoác, không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, đuôi mắt hơi nheo lại nhìn màn hình, chậm rì rì mới ấn nghe, lập tức bên kia truyền tới giọng nói.

‘’Alo, sao đó?’’

‘’À, ăn cơm bên ngoài chút, lát sẽ về.’’

‘’Được rồi, sẽ gói đồ mang về cho, nhưng nói trước phải chịu ăn đó, không được cáu kính.’’

‘’Đã biết, sẽ không uống rượu, yên tâm đi.’’

Ôn Thính Thần nghe không rõ điện thoại nói gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được Chu Kiến Dặc từ đầu đến cuối lạnh như tảng băng mà đột nhiên lại trở nên mềm mại dịu dàng, còn đè thấp thanh âm, lời nói có chút sủng nịnh không rõ, lông mi rũ xuống cũng không che được ý cười trên môi.

Cảm nhận này bất tri bất giác làm tim cô lạnh đi.

Cô hít một hơi sâu, khung trò chuyện lại được cô gửi thêm tin nhắn: [Không sao mà, mọi người đều có cuộc sống mới rồi, không phải sao?’’]

Gửi xong câu này cô cũng thu điện thoại lại, trùng hợp có canh sườn được chuyển tới trước mắt, cô đứng lên tự múc cho mình một chén.

Chu Kiến Dặc lơ đãng nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên cổ tay trái của cô, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, quai hàm bạnh ra.

Không khí đột nhiên ngưng đọng, bên tai phảng phất như có tiếng băng nứt vỡ, lông tơ trên tay Ôn Thính Thần dựng đứng lên, một dự cảm không lành đột nhiên xuất hiện.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn Chu Kiến Dặc, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng bồ đề trên tay cô, mặt mày âm trầm, còn cả nét kinh ngạc chưa thôi.

Trái tim Ôn Thính Thần căng thẳng, nhanh chóng tháo chuỗi vòng ra bỏ vào túi.

Chu Kiến Dặc phát ra âm thanh trào phúng, sắc mặt khôi phục như bình thường, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Cuộc điện thoại kéo dài đến năm sáu phút, Chu Kiến Dặc dỗ dành rất nhiều bên đầu dây kia, bên kia cũng không thuận theo mà lưu luyến mãi không chịu tắt máy.

Anh vừa buông điện thoại, Dự Trữ đã cười cười mà nói: ‘’Sao đó? Lại kiểm tra gì à?’’

Chu Kiến Dặc lộ ra ý cười mơ hồ, ‘’Đúng vậy, sau hôm biết tớ nghỉ phép thì ngày phải gọi bảy tám cuộc, tớ không bắt máy thì lại gọi tiếp.’’

Dự Trữ tấm tắc hai tiếng, ‘’Còn không phải do cậu chiều hư sao?’’

Chu Kiến Dặc tư thái lười biếng mà dựa vào ghế, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, ‘’Nhưng còn cách nào không, tiểu cô nương nuôi trong nhà thì phải làm vậy thôi.’’

Trương Cường cợt nhả chen vào nói: ‘’Dự Trữ, cậu thì hiểu cái gì. Tiểu cô nương nhà cậu ấy nhìn thôi đã thấy mềm mại dịu dàng, là tớ thì tớ cũng chiều hư.’’

Mọi người ồn ào đòi lần sau Chu Kiến Dặc đưa tiểu cô nương đó đến đây chơi, Chu Kiến Dặc xua tay, ‘’Nói sau đi, gần đây mẹ con bé quản nghiêm lắm.’’

Ôn Thính Thần yên lặng uống xong chén canh, tên Nhậm Kha khi nãy còn thổi phồng nào là loài nấm quý báu gì đó, vậy mà cô lại nếm mãi không ra mùi vị gì.

‘’Đúng rồi, lần này cậu về thì ở lại bao lâu? Sau khi tốt nghiệp Đại học xong, đã lâu rồi chúng ta không tề tựu như vậy.’’

Nhậm Kha vì chuyện nữ thần có bạn trai mà thương tâm không thôi, mọi người giờ mới chú ý tới hắn, từ lúc nào hắn đã uống tới đỏ hết cả mặt mũi, ánh mắt cũng mê ly.

Chu Kiến Dặc nói: ‘’Tầm hai ngày thì lại đi.’’

‘’Sớm vậy sao?’’

‘’Không còn cách nào, trong Cục có nhiệm vụ.’’

‘’Nhiệm vụ gì? Lại có án mạng à?’’

‘’Không biết, cũng đừng nên hỏi.’’ Chu Kiến Dặc tập trung gắp đồ ăn, đối với sự vụ công tác anh không muốn nói nhiều.

Nhậm Kha không chịu bỏ qua, đem nửa bình rượu trắng đặt tới trước mặt anh, ‘’Tớ còn định sẽ chiêu đãi cậu mấy ngày liền, không thể vậy được, hôm nay cậu với tớ phải uống phân cao thấp!’’

Chu Kiến Dặc nhíu mày, ghét bỏ mà đẩy trở về phía hắn, ‘’Tớ không thể uống.’’

‘’Không phải bây giờ đang nghỉ phép sao?’’

‘’Nghỉ phép cũng không được, trong Cục có quy định, cảnh sát không được uống rượu.’’

Nhậm Kha hậm hực thu lại bình rượu trắng, Khổng Tân Lục hỏi: ‘’Cảnh sát? Giờ cậu là cảnh sát sao?’’

‘’Ừ, cảnh sát hình sự.’’

Chu Kiến Dặc lười biếng dịch chuyển ánh mắt qua phía cô, sắc mặt âm trầm như bước trong sương mù, lạnh lẽo kiệt ngạo, nhìn Khổng Tân Lục nhưng không hẳn là nhìn cô.

Khổng Tân Lục cảm thấy kinh ngạc, ‘’Lợi hại vậy sao!’’

Trương Cường biểu tình khoa trương mà nói: ‘’Cảnh sát Chu của chúng ta đang trực thuộc đội hình cảnh thủ đô đó, còn học trường cảnh sát trứ danh trong truyền thuyết luôn! Chuyện này phải nói là trong họa có phúc, nếu không phải năm đó bị Ôn Thính Thần lừa gạt, thì anh Dặc cũng sẽ không…A!’’

Dự Trữ vội vàng bịp miệng Trương Cường, ‘’Nói hươu nói vượn gì đấy, tớ thấy cậu uống nhiều rồi đó!’’

Mọi người đều đồng lòng chuyển chủ đề khác, Ôn Thính Thần buông đũa, rốt cuộc cũng không ăn uống được gì.

Sau đó Dự Trữ đứng ra hòa giải, chủ đề kia cũng nhanh chóng được chuyển qua chuyện khác.

Ôn Thính Thần uống rất nhiều canh, trên đường đi toilet trở về liền nhìn thấy hai người đàn ông đang hút thuốc ở chỗ ngoặt.

Đó là hai người ít nói nhất bữa tiệc hôm nay, khi còn đi học Ôn Thính Thần cũng không thân với hai người họ, hiện giờ đến cái tên cũng mơ hồ không nhớ rõ.

‘’Thật đen đủi! Nhậm Kha tự dưng gọi cái họ Ôn đó tới, cậu ta đúng là không sợ tìm về xui xẻo!’’ Một trong hai người nói.

‘’Không phải đâu! Vốn dĩ chỉ là phấn khởi quá nên mời nhau bữa cơm, kết quả lại mời đến vị ”Sao chổi” kia, làm tớ cũng không ăn uống gì nổi!’’

‘’Ai, mà ý tứ tên Trương Cường kia là sao? Sao nói Ôn Thính Thần lừa Chu Kiến Dặc?’’

‘’Sao tớ biết được, về sau đã thấy Chu Kiến Dặc như vậy rồi, lúc trước là tớ khuyên cậu ấy tránh xa họ Ôn kia chút, cậu ấy không nghe, còn nói mệnh cậu ấy cao số lắm, không sợ cái gì, hiện tại đã ổn thỏa rồi thì lại gặp lại cô ta. À mà lát nữa cậu đi đường nào về? Cho tớ đi cùng với được không?’’

‘’Được chứ!.’’

Hai người nói đông nói tây hơn nửa ngày, đến khi hút xong điếu thuốc rồi mới rời đi.

Ôn Thính Thần tránh người vào chỗ bồn rửa tay, chờ hai người kia hoàn toàn biến mất cô mới đi ra.

Cô cho rằng cô đã buông xuống tất cả, nỗ lực bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tới khi người khác lại lần nữa chọc khoét ra mảng kí ức tối tăm kia, một lần nữa làm cô thương tổn đến thắt tâm can, biến mọi tự tin của cô về lại tro tàn đổ nát.

Cô bị coi như yêu quái hóa hình người, bị từng gậy của nhân thế đánh cho về lại nguyên hình.

Quá ba tuần rượu, mọi người trong phòng dần dần mơ màng.

Ôn Thính Thần đeo túi xách lên, vỗ vỗ lên mu bàn tay Khổng Tân Lục, cô nhẹ giọng nói: ‘’Tớ về trước đây.’’

‘’Tớ đưa cậu đi.’’

Khổng Tân Lục định đứng dậy thì Ôn Thính Thần đã đè lại vai cô, cười cười, ‘’Không cần, cậu ở bệnh viên chăm sóc bác trai cũng vất vả rồi, không làm phiền cậu đưa tớ về nữa. Yên tâm đi, gần đây có trạm tàu điện ngầm, tớ đi không quá hai trạm là về đến nhà rồi.’’

‘’Vậy được rồi, cậu chú ý an toàn.’’

Cô không chào hỏi mấy người khác, đơn giản là không cần, so với vờ vịt khách sáo thì bọn họ muốn cô nhanh chóng biến mất hơn.

Sau khi Ôn Thính Thần rời đi, không khí trong phòng lại náo nhiệt như thường, không ai chú ý tới trên bàn ăn đã thiếu đi một người.

Nhưng chỉ có Dự Trữ biết, thời khắc cô kéo ghế đi ra rồi đóng cửa lại, trong nháy mắt khóe môi Chu Kiến Dặc bỗng nhiên thẳng banh, ánh mắt cũng lạnh lẽo hơn.

Rõ ràng là anh đang nói chuyện với Trương Cường, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng kia, cuối cùng dừng lại trên ngưỡng cửa.

Anh trở nên thất thần, Trương Cường gọi anh mấy lần cũng không nghe. Sau lại trở nên lười nói chuyện, đôi chân dưới bàn khẽ cựa quậy, biểu tình thập bực bội.

Người bên cạnh nhìn nhìn anh, có điều không ai dám hỏi anh bị làm sao.

‘’Tớ đi trước.’’ Vài phút sau, Chu Kiến Dặc ngồi mãi không yên, nhấc mũ lên nói phải đi.

Nhậm Kha mơ mơ màng màng mở miệng: ‘’Ai, cậu đi làm gì? Ghét tớ nên đòi về à?’’

‘’Có việc!’’ Chu Kiến Dặc ném lại hai chữ rồi đóng cửa lại.

Nhậm Kha ngây ngốc, ánh mắt mê man nhìn về Dự Trữ, ‘’Cậu ấy có thể có việc gì?’’

Thật ra Dự Trữ chỉ liếc mắt qua cũng đã hiểu vấn đề, bất đắc dĩ lắc đầu nói: ‘’Cậu còn không hiểu cậu ấy sao? Nhìn thôi cũng biết đang bứt rứt cái gì rồi!’’


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp