SINH SÔI

Chương 2: Sinh sôi (2)


4 tuần

trướctiếp

Sáu năm lẻ ba tháng, là 2284 ngày.

Ôn Thính Thần đã từng tưởng tượng về một ngày cô gặp lại Chu Kiến Dặc, có khi là ở sân bay với đám đông ồ ạt, có khi là một góc đường lơ đãng nào đó, trăm triệu lần đều không nghĩ sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.

Cô cho rằng mình có thể thản nhiên đối mặt, mọi chuyện đã trôi qua nhiều năm, không thể đem ra so đo tính toán nữa, ít nhất cũng có thể bình tĩnh đối mặt với nhau.

Nhưng rồi ngày đó thực sự xảy ra, đến việc hô hấp cũng làm cô thấy khó khăn.

Anh nói anh đã sớm quên rồi, đã quên cũng tốt, đây không phải điều cô luôn hy vọng sao?

Vậy tại sao ngực lại đau như vậy.

‘’Mắt kính’’ tiên sinh cũng nghe thấy cuộc đối thoại bàn bên kia, hai chữ ‘’lưu lạc’’ lọt vào tai tràn đầy trào phúng. Sắc mặt anh ta xanh méc, cắn chặt răng tự nhủ phải nhẫn nhịn, cố gắng duy trì bộ dáng của người trưởng thành.

‘’Người bàn kia là bạn của cô sao? Sao cô không qua chào hỏi cái?’’

Lời vừa dứt lập tức có tiếng cười lạnh như có như không truyền tới.

Cô không có cách để tiếp tục giả vờ, đeo túi xách lên vai, muốn đứng dậy đi ra ngoài, ‘’Ngại quá, tôi vào toilet chút.’’

‘’Mắt kính’’ tiên sinh bày ra bộ dáng cứ tự nhiên, ánh mắt dõi theo thân ảnh mảnh khảnh biến mất trong đám người cuối hành lang, anh ta lấy di động ra gọi điện cho một người bạn.

‘’Alo, tớ gặp cô ấy rồi…Còn đẹp hơn cả ảnh chụp, chỉ là tính cách quá buồn chán, không thể nói chuyện, hẳn là…Đó, tớ cũng tưởng như vậy, thôi cậu đặt chỗ ở khách sạn kia cho tớ…Cậu yên tâm, tớ khẳng định sẽ đến đó…’’

Nhậm Kha bàng quang, lỗ tai dựng cao, đầu lưỡi tặc tặc, cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ càng đổ thêm dầu vào người đang cháy phừng phừng kia.

Âm thanh từ trong trò chơi ngày càng kịch liệt, Chu Kiến Dặc tung chiêu giết đối thủ, đôi mày đè chặt, khóe miệng cũng khe khẽ động.

Một đám đàn ông cứ hai mắt nhìn nhau, nhãn cầu lưu chuyển qua lại, ai cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, nhưng cũng không ai muốn phá bỏ.

Vài phút sau, Ôn Thính Thần trở về, sắc mặt đã đỡ khó coi hơn hồi này.

‘’Mắt kính’’ tiên sinh vội vàng tắt điện thoại, kêu phục vụ lại đây tính tiền.

‘’Tôi thấy chỗ này không quá thoải mái, cô lại ăn uống không tốt lắm, chi bằng ra ngoài với tôi chút?’’

Hắn cố ý đánh mắt qua bàn bên cạnh, Ôn Thính Thần quay đầu lại liền thấy một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.

Trừ người kia ra, trước sau vẫn đứng ngoài cuộc, còn lại ai cũng phải nhìn qua đây ít nhiều mấy lần.

Cô lặng lẽ thở dài, cũng đồng ý với đề nghị của đối phương.

Thời điểm đẩy cửa bước ra, chuông gió trên đỉnh đầu lại khẽ kêu vang, ngoài ra còn có tiếng động đột ngột như sét đánh.

Có người nào đó hung hăng nện điện thoại xuống mặt bàn.

Ôn Thính Thần biết âm thanh đó phát ra từ đâu, túm chặt lấy túi xách, ép cho bản thân không được quay đầu lại.

Thành phố Giang là nơi mùa thu tới muộn nhất, đầu tháng Mười cũng chưa thấy lạnh, giờ phút này là thời điểm nóng nhất trong ngày, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, cuối thu mà ánh nắng vẫn gắt gao.

Dòng người chen chúc xô đẩy trong thành phố, Ôn Thính Thần đi theo ‘’Mắt kính’’ tiên sinh đi ngang qua đường cái, đi vào bãi đậu xe lộ thiên ở phố đối diện.

Dọc đường đi, ‘’Mắt kính’’ tiên sinh liên tục tìm đề tài nói chuyện với cô, hỏi cô ngày thường thích làm gì, có muốn xem phim không, có hứng thú với cái này cái kia không.

Ôn Thính Thần không có hứng trả lời, trả lời ba phải cho xong, cô muốn kéo giãn khoảng cách khỏi đối phương, cố ý gửi lên WeChat một tin nhắn.

Qua một lát có điện thoại gọi tới, Ôn Thính Thần cố ý cho chuông kêu lên thật vang mới ấn nghe.

‘’Tuyệt chiêu kim thiền thoát xác này là sở trưởng của tớ mà? Sao cậu học mất rồi?’’ Vị cứu tinh nói.

‘’Ngại quá, vừa nãy tôi không đọc được tin nhắn, có chuyện gì sao?’’ Ôn Thính Thần ông nói gà bà nói vịt.

Cứu tinh: ‘’Để tớ đoán xem, cậu bị bắt đi xem mắt phải không?’’

Ôn Thính Thần: ‘’Ôi gấp vậy sao? Hiện tại tôi đang ở cùng một người bạn.’’

Cứu tinh: ‘’Đối phương thế nào?’’

Ôn Thính Thần thở dài, ‘’Được rồi, được rồi, tôi lập tức tới đây, chúng ta gặp mặt rồi nói.’’

Cứu tinh cười như được mùa, ‘’Được được, mau tới đi! Tớ chờ cậu!’’

Cúp điện thoại, Ôn Thính Thần nhìn sang người bên cạnh, làm như buồn rầu mà nói: ‘’Ngại quá, bạn tôi xảy ra chút chuyện, hiện đang ở bệnh viện, tôi cần qua thăm một chuyến.’’

Đối phương ấn chìa khóa xe, ‘’Được thôi, tôi đưa cô đi, vừa lúc tôi lái xe.’’

Ôn Thính Thần cười cười, ‘’Không cần, mấy ngày quốc khánh giao thông bất tiện, tôi có thể ngồi tàu điện ngầm qua đó. Hôm nay thật vui vì gặp được anh, ngày khác gặp nhau ở thủ đô tôi mời anh bữa cơm.’’

‘’Mắt kính’’ tiên sinh đánh giá biểu tình của cô, như đang muốn phân ra xem lời nào là thật lời nào là giả.

Anh ta tự nhận mình lớn hơn Ôn Thính Thần mấy tuổi, tình trường kinh nghiệm cũng hơn cô, mưu đồ muốn trốn đi này của cô làm sao anh ta không nhìn ra.

‘’Tôi thấy Ôn tiểu thư tính tình thoải mái dễ chịu, vậy nên tôi cũng đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi tương đối hài lòng với cô, tuy rằng công việc của cô không quá lý tưởng, nhưng diện mạo của cô tôi chấm chín phần. Tôi đây có nhà có xe, công việc cũng không thua kém, dù sao người nhà cô cũng đang vội vã tìm nơi nương tựa cho cô, chỉ cần cô nguyện ý, tôi có thể thử hẹn hò với cô.’’

Sao có thể tự tin đến vậy nhỉ!

Ôn Thính Thần tặc lưỡi, cô vốn không muốn nói rõ ràng đến vậy, chỉ muốn nhanh chóng trốn đi rồi cho cái hẹn sau này gặp.

Mọi người đều là người trưởng thành, đều hiểu mấy chuyện này không thể thẳng thắn từ chối, chỉ có thể uyển chuyển chút.

Có điều người này tự tin dựng lên một bậc thang trước mặt cô, đối phương cũng không thèm hạ nó xuống.

Dù sao đều là muốn xé rách mặt nhau, cô dứt khoát nói luôn lời thật lòng.

‘’Vương tiên sinh, ý tốt của anh tôi nhận. Có điều chuyện xem mắt hôm nay là mẹ tôi sắp xếp, tôi không có biết chuyện, chuyện công tác của tôi cũng không ở đây, với cả cho dù về thành phố Giang phát triển thì hiện tại tôi cũng chưa muốn tính toán mấy chuyện này, thật xin lỗi.’’

Sắc mặt ‘’Mắt kính’’ tiên sinh lúc đỏ lúc trắng, cũng không muốn cùng cô lãng phí thời gian nữa, ném lại tiếng cười lạnh, nói một câu ‘’Em gái này, thanh xuân của con gái có được mấy năm, mắt cao hơn đỉnh sẽ không gả đi được đâu.’’, nói xong liền nghênh ngang lái xe rời đi.

Khói xe xông lên mũi rồi rời đi, cuốn theo bụi đất xám xịt, nửa ngày cũng chưa biến hết, Ôn Thính Thần sặc đến không mở được mắt, lấy bàn tay quạt quạt, chạy qua hướng bóng cây mát mẻ ven đường, hít một hơi sâu không khí trong lành.

Vừa lúc có taxi chạy tới, cô duỗi tay ngăn lại, báo cho tài xế tuyến đường đi tới bệnh viện.

Cô nói bạn cô có chuyện gấp là tìm cớ, nhưng có một chuyện cô không nói sai, cứu tinh Khổng Tân Lục chính xác là đang ở bệnh viện, chẳng qua người bị bệnh không phải cô ấy.

Ôn Thính Thần đi vào bệnh viện, Khổng Tân Lục mới trấn án được bố Khổng đi ngủ, cô không tiện quấy rầy, cách tấm kính mà nhìn vào trong, hạ giọng nói: ‘’Bác trai thế nào rồi?’’

Khổng Tân Lục lắc đầu, kéo cô ngồi xuống hàng ghế ở hành lang, ‘’Vẫn tình trạng như vậy, tức ngực khó thở, ăn không vào ngủ không được, bệnh viện trên thủ đô cũng nói ông ấy không còn cách nào, tới đây cũng không có chuyển biến tốt đẹp nào.’’

Bệnh của bố Khổng là bệnh tim hiếm gặp, trước khi trở về thành phố Giang, Khổng Tân Lục và mẹ cô đã từng dẫn ông đi khắp nơi tìm thầy cứu chữa nhưng không có hiệu quả, cha Khổng thì xót tiền, cũng không chịu nổi bị lăn lộn, khăng khăng đòi về thành phố Giang mặc cho số phận.

Khổng Tân Lục là một trong số ít người bạn của Ôn Thính Thần, hơn một năm nay nhìn cô ấy vì bệnh của cha mà bôn ba khắp nơi, tất cả mọi thứ Ôn Thính Thần đều thu vào mắt. Ngoại trừ cho cô ấy lời an ủi thì điều duy nhất Ôn Thính Thần có thể giúp là san sẻ gánh nặng tiền bạc.

‘’Có việc gì thì cậu cứ nói với tớ, tuy tớ chi tiêu cũng nhiều nhưng trong tay có không ít tiền tiết kiệm, khi cần gấp cũng có thể giúp.’’

‘’Cảm tạ.’’ Khổng Tân Lục nắm tay cô, cảm kích cười, ‘’Còn chưa nói với tớ, tớ hiện tại rất tò mò tên yêu ma quỷ quái cậu gặp phải.’’

Nhắc tới chuyện này sắc mặt Ôn Thính Thần lập tức ảm đạm, khảy khảy chuỗi hạt bồ đề trên cổ tay, chần chừ thật lâu mới mở miệng: ‘’Cũng không có gì, là tớ bị mẹ lừa đi xem mắt.’’

Khổng Tân Lục nâng mi mắt, ‘’Này tớ đoán được rồi, còn sau đó?’’

‘’Người đàn ông đó thực kì quái, tớ từ chối rồi.’’

Ôn Thính Thần qua loa kể lại mười phút, tường thuật đại khái về buổi xem mắt hôm nay, chẳng qua chuyện gặp lại Chu Kiến Dặc được cô tự động lược đi.

Không phải cô không đủ tin tưởng Khổng Tân Lục, chẳng qua có một số chuyện đã đi qua lâu rồi, nhắc lại cũng chẳng hay.

Chỉ là một lần vô tình gặp gỡ, sao có thể kéo theo sóng to gió lớn gì chứ.

‘’Tân Lục, cậu nói xem, là người thì nhất định phải kết hôn sao? Tớ mới tốt nghiệp được hai năm, cô giáo Phương nhà tớ vì chuyện này mà nói đi nói lại rất nhiều lần. Tớ không muốn làm bà buồn, nhưng tớ chỉ muốn sống thật tốt một cuộc đời độc thân.’’

Khổng Tân Lục nghĩ chút rồi nghiêm túc nói: ‘’Thực ra chuyện kết hôn hay không, không cần nói nhiều như vậy, tự do hay chọn một bến đỗ là lựa chọn của chúng ta thôi. Trên đời này cách sống của mỗi người không giống nhau, có người muốn dồn cả cuộc đời cho sự nghiệp, có người muốn hưởng thụ cảm giác bên gia đình, không lựa chọn nào cao quý hơn lựa chọn nào. Tớ chỉ khuyên cậu, đừng vì phải kết hôn mà kết hôn, nếu người trong mộng của cậu không xuất hiện, vậy thì cứ thoải mái tận hưởng cuộc sống độc thân đi. Nếu một ngày người đó xuất hiện, cậu cũng không được để bản thân thấy hối tiếc.’’

Ôn Thính Thần như thất hồn lạc phách mà nhìn chằm chằm vào sàn nhà dưới chân, ‘’Nhưng tớ không muốn làm liên lụy người khác.’’

Khổng Tân Lục hiểu ý của cô, dáng vẻ thoải mái mà chọc chọc lên đầu cô, tay thuận thế đặt lên vai Ôn Thính Thần, ‘’Đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện quá khứ nên quên thì hãy quên đi, mấy cái mê tín lạc hậu đó không có thật đâu, chỉ có khoa học là chân lý. Với cả, tớ ở bên cậu nhiều năm như vậy rồi, không phải vẫn rất tốt sao? Đi, nhân lúc tớ còn rảnh chút, tối nay làm cho cậu một bữa lớn được không?’’

Ôn Thính Thần nể tình mà cười, ‘’Được, vẫn nên là tớ mới cậu đi.’’

Lúc chạng vạng, cha Khổng có tỉnh lại một lần, ông không chịu nằm viện mà làm ầm lên đòi về nhà. Khổng Tân Lục phải tới dỗ dành ông, ông mới chịu an tĩnh lại.

Không bao lâu sau, mẹ Khổng tới đổi ca cho con gái, Ôn Thính Thần chạy qua chào hỏi chút rồi rời bệnh viện cùng Tân Lục.

Gần đây có một nhà hàng ở Đông Thành mới khai trương nhà ăn, nghe nói hương vị không tồi, các cô định bụng sẽ tới đó nếm thử. Giờ cao điểm tình hình giao thông rơi vào đình trệ, việc đi qua cây cầu thôi cũng thấy khó khăn, tới khi hai người lái xe vào được nhà hàng thì sắc hồng trên trời cũng bị màu đen cắn nuốt hết.

Bãi đỗ xe ở nhà hàng kín mít, Khổng Tân Lục mới lái qua lại một vòng mới tìm được một chỗ trống bên đường.

Xe vừa đỗ lại thì đã có điện thoại của cô giáo Phương gọi tới. Ngay từ đầu Ôn Thính Thần đã không định nghe, nhưng vẫn không tránh được cơn thịnh nộ của bà.

Cô vừa ấn nghe đã phải nhận một tràng dài hỏi tội.

Không có gì bất ngờ xảy ra, tên đàn ông kia đã oán giận với bà mối một phen, bà mối tìm được cô giáo Phương, cô giáo Phương tức giận không thôi vì mặt mũi bị cô lấy ra trêu đùa.

Ôn Thính Thần không cách nào rút ra khỏi cơn thịnh nộ của mẹ, cô đánh mắt qua Khổng Tân Lục, ý bảo cô ấy đi vào tìm chỗ trước.

Cô giáo Phương nói qua nói lại một hồi cũng mau dịu xuống, huống hồ còn cách cái điện thoại cũng không thể nào nói lọt vào tai cô, nói thêm hai câu liền giục cô ăn xong thì mau mau về nhà, con gái buổi tối chạy lung tung bên ngoài không an toàn.

Ôn Thính Thần ứng phó hai cầu liền cúp máy.

Đi vào nhà ăn, cô đã thấy Khổng Tân Lục đang hàn huyên cùng người nó bên thềm đá.

Thấy cô đi vào, Tân Lục vẫy vẫy tay, ‘’Thần Thần, bên này.’’

Người đàn ông trước mặt Tân Lục nghe thấy cũng quay đầu lại, khuôn mặt rõ ràng hơn trong màn đêm, cùng Ôn Thính Thần khẽ chớp mắt một cái, mí mắt hai người lập tức hơi giật giật.

Có liên quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp