SINH SÔI

Chương 1: Sinh sôi (1)


4 tuần

trướctiếp

Hô hấp như ngừng lại.

Khi còn nhỏ, mấy ông bà trong viện đã từng khen đứa nhỏ này sinh ra đã có tướng mạo thật tốt.

Này là được ông trời ưu ái có cốt cách từ trong xương tủy, không những sống trong giàu sang phú quý mà còn sống lâu trăm tuổi; Thiên Đình no đủ, mũi cao anh đĩnh, nhất định thông minh cơ trí; giữa lông mày bên trái có một nốt ruồi nho nhỏ, ngụ ý một đời vững vàng luôn có quý nhân phù trợ.

Nhiều năm đã qua đi, vậy mà năm tháng cơ hồ không để lại trên người anh chút dấu vết.

Vào thời gian trà chiều tiệm cà phê thường rất bận rộn, các nhân viên phục vụ đi qua đi lại vội vàng trong đại sảnh.

Ôn Thính Thần ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, trước mặt là người đàn ông đang lải nhải không thôi.

‘’Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần dịu dàng xinh đẹp, biết săn sóc hiếu thuận là được. À đúng rồi, tuổi tốt nhất không được vượt qua hai mươi lăm, chiều cao 1m65 là đủ, không nên cao hơn, bằng không sẽ cao hơn một tôi một cái đầu mất; nhưng cũng không được quá lùn, nếu không sẽ ảnh hưởng tới gen của đời sau…’’

Người đàn ông có thân hình hơi mập mạp, còn đeo một cặp kính đen nom như kính lão, dáng ngồi thì ngã trái ngã phải, đã vậy trên tay còn kẹp điếu thuốc đang hút dở, có chút chút lại phả ra làn khói độc.

Mấy bàn cách vách đều phóng qua đây ánh mắt chán ghét, người đàn ông thì coi như không thấy, lại tiếp tục dong dài.

‘’Nửa kia cần có công việc ổn định, tôi sẽ không nuôi cô ấy. Thu nhập thì không thể quá thấp, không được quá chênh lệch so với tôi, tuy nhiên nếu tôi cao hơn thì tốt…’’

Sự tình mới bắt nguồn từ buổi sáng nay thôi, Ôn Thính Thần nhận được cuộc gọi từ dì nhỏ, biết tin cô đã quay về thành phố Giang, dì nhỏ liền mời cô đến nhà ăn cơm.

Tới địa điểm dì hẹn nhưng không gặp được dì, chỉ gặp được người đàn ông xa lạ này, đối phương tự động trình bày hoàn cảnh gia đình, nói thêm là mẹ anh ta kêu anh ta tới đây xem mắt với cô.

Không hơn không kém, lừa dối!

Khó trách được thảo nào sáng nay trước khi ra khỏi nhà mẹ cứ dặn dò cô phải trang điểm đẹp chút, còn gì mà chuyện đại sự của hai chị em, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Giờ này khắc này, ngồi trước cô là người đàn ông họ Vương, tên …

Tên là gì nhỉ?

Thôi cho qua đi, không nhớ nổi, cô tạm thời lễ phép gọi hắn là ‘’Mắt kính tiên sinh’’.

Nhìn qua thì thấy vị này tầm ba mươi tuổi, hiện là nhân viên ngoài biên chế.

Anh ta tự giới thiệu là có làm cả luận văn tốt nghiệp gì đó, Ôn Thính Thần tổng kết lại chút, đại khái chính là ‘’Sự nghiệp không có gì đáng nói lắm nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất tốt đẹp’’.

‘’Ôn tiểu thư có phải lần đầu cô đi xem mắt không?’’

Một người tự lầm bầm bắt đầu mệt mỏi, ‘’Mắt kính’’ tiên sinh muốn chuyển để tài qua người cô.

‘’À, là lần đầu tiên.’’ Ôn Thính Thần một tay chống cằm, ánh mắt trống rỗng, không nhìn anh ta mà nhìn ra dòng người cùng xe cộ như nước chảy ngoài cửa sổ, câu trả lời không lạnh không nhạt như không hề để tâm.

Là do người quen giới thiệu, nếu cô trực tiếp bỏ của chạy lấy người sẽ làm cô giáo Phương mất mặt, hiện tại chỉ có thể căng da đầu ứng phó.

‘’Không sao, loại chuyện này trước lạ sau quen. Tôi mạo muội hỏi một câu, cô có vẻ ngoài đẹp như vậy, có phải người theo đuổi rất nhiều không?’’

‘’Mắt kính’’ tiên sinh nghiền ngẫm đánh giá cô, người con gái này rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo như khắc nhưng cũng vừa phải, không quá khoa trương cũng không quá mị hoặc, khí chất thanh lãnh, lời nói cũng dễ nghe, vẻ ngoài này đem đặt giữa đám người cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.

Cũng vì thế mà từ lúc nhận được ảnh của cô từ người quen thân thích, anh ta đã gấp đến độ không chờ nổi, phải lập tức muốn đi gặp cô.

‘’Cũng không có, ngày thường làm việc cũng bận rộn, không có thời gian.’’ Sắc mặt Ôn Thính Thần đờ đẫn, một chút gợn sóng cũng không có, ngẫu nhiên chớp chớp mắt, hàng mi dài hạ xuống che đi sương mù dày đặc trong đáy mắt.

‘’Mắt kính’’ tiên sinh lông mày khẽ nhếch, ý vị thâm sâu mà nói: ‘’Là do tiêu chuẩn của cô tương đối cao rồi.’’

Hơn nửa ngày, rốt cuộc Ôn Thính Thần cũng có lại phản ứng, thu hồi ánh mắt đang nhìn nơi xa, đưa cho anh ta ly đồ uống, ‘’Anh có khát không? Có muốn uống chút không?’’

‘’Tôi sao cũng được.’’ ‘’Mắt kính’’ tiên sinh cười cười, lộ ra hàm răng vàng khè đầy mùi khói thuốc, lại kéo lại đề tài vừa rồi, ‘’Người trẻ tuổi bây giờ, cho dù công việc bận rộn thì vẫn nên bớt lại chút thời gian cho chuyện yêu đương. Trước đây tôi cũng có hai, ba người bạn gái nhưng vẫn chưa thành. Một cô sống quá vật chật, mới miệng ra là đòi mua túi hiệu. Một người khác thì đòi của hồi môn này nọ, còn oán giận đòi hỏi với mẹ tôi, lúc đấy tôi liền đá luôn cô ta…’’

‘’Mắt kính’’ tiên sinh mượn đề tài này mà uyển chuyển kể ra một đoạn tình yêu đầy bất mãn, Ôn Thính Thần thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng chỉ suy nghĩ nhất một chuyện là bây giờ phải làm gì để thoát thân.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa kính cửa hàng bị người đẩy ra, chuông gió đong đưa phát ra âm thanh thanh thúy vui tai.

Mấy người đàn ông trẻ tuổi bước vào.

Đi đầu là người nọ với dáng hình cao gầy, lưng thẳng vai rộng, chân dài eo thon, mặc áo khoác gió kéo cao hết nấc, mũ lưỡi trai cụp xuống thấp thấp, chỉ lộ ra cái cằm sắc bén lạnh băng.

Cùng so sánh với người đàn ông dầu mỡ trước mặt, quả là thân hình kia quá đỗi đẹp mắt, Ôn Thính Thần cảm thấy có chút quen thuộc, nhịn không được lại nhìn thêm vài cái.

Cho tới tận khi người đàn ông đang cùng bạn bè nói chuyện kia vô tình ngẩng đầu lên, phơi bày ngũ quan đoan chính, lộ ra đôi con ngươi hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng của cô…

Hô hấp như ngừng lại.

Khi còn nhỏ, mấy ông bà trong viện đã từng khen đứa nhỏ này sinh ra đã có tướng mạo thật tốt.

Này là được ông trời ưu ái có cốt cách từ trong xương tủy, không những sống trong giàu sang phú quý mà còn sống lâu trăm tuổi; Thiên Đình no đủ, mũi cao anh đĩnh, nhất định thông minh cơ trí; giữa lông mày bên trái có một nốt ruồi nho nhỏ, ngụ ý một đời vững vàng luôn có quý nhân phù trợ.

Nhiều năm đã qua đi, vậy mà năm tháng cơ hồ như không để lại trên người anh chút dấu vết.

Người đàn ông hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, tầm mắt lơ đãng ngước lên, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh cũng dấy lên tia sửng sốt.

Ánh mắt dừng lại lưu luyến trên người cô, lại thong thả nhìn qua người đối diện cô bấy giờ, nhìn đến chòng chọc.

Ôn Thính Thần dời tầm mắt đi, cố ý cúi đầu uống nước.

‘’Này, cảnh sát Chu, nhìn cái gì đó?’’ Người bạn vỗ lên bờ vai anh.

Chu Kiến Dặc thu hồi tầm mắt, khi mở miệng ra trong mắt đã không còn ý cười như lúc vừa vào cửa, ‘’Không có gì, bị ánh sáng phản chiếu có chút mờ mắt.’’

‘’Tớ còn tượng cậu gặp ai khả nghi cơ, làm tớ hơi kích động rồi đó.’’ Người bạn có vẻ hơi thất vọng.

Một người bạn khác giơ tay vỗ vào gáy đối phương, ‘’Thôi đi, gì mà muốn gặp người tình nghi, đồ không có đầu óc như cậu chỉ tổ làm tên đó có cơ hội chạy mất.’’

‘’Cậu cút đi, cậu không hoạnh họe tớ thì cậu sẽ chết à?’’

Mấy người tiếp tục vừa đi vừa ồn ào, vừa đúng lúc có khách ngồi gần bàn Ôn Thính Thần đứng dậy rời đi, Chu Kiến Dặc như lười động chân tay, không chờ phục vụ dọn dẹp xong đã nhận ngay cái bàn đó, anh trực tiếp ngồi uống, cặp chân dài tự ý duỗi ra.

‘’Ngồi luôn ở đây đi.’’

Vị trí đó vừa vặn lưng tựa lưng với Ôn Thính Thần, ở giữa chỉ cách nhau một tầng rèm châu, động tác dựa của anh có chút mạnh làm cô ngồi bên này cũng lung lay theo.

Mấy người bạn cũng ngồi xuống, phục vụ tới bàn dọn dẹp, thuận tay đưa menu cho họ.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Nhậm Kha theo thói quen móc từ trong túi ra bao thuốc, bật lửa vừa mở ra, trên miệng liền rít lấy hai hơi thuốc.

Ôn Thính Thần bị khói thuốc trực tiếp xông vào lỗ mũi, yết hầu có chút ngưa ngứa, không nhịn được mà ‘’khụ khụ’’ hai cái.

‘’Ở nơi công cộng đừng hút thuốc.’’ Phía sau có người lên tiếng, âm thanh lành lạnh, Chu Kiến Dặc vẻ mặt vô tình mà đạp Nhậm Kha một cái dưới chân bàn.

‘’Cậu bị sao đó, tớ không tin là lúc phá án cậu cũng không hút!’’ Nhậm Kha ngoài miệng tuy không phục nhưng cũng ngoan ngoãn thu tay lại.

‘’Vớ vẩn, lúc điều tra không có manh mối mới hút, không có giống cậu, lúc bình thường cũng không rời tay, chả ra thể thống gì!’’

Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa vặn để người cách vách có thể nghe thấy, lời nói ra người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý.

Đổi lại là ngày thường, ‘’Mắt kính’’ tiên sinh nhất định không nhịn cục tức này, nhưng biết anh là cảnh sát, trong lòng cũng có vài phần kiêng kị, khịt khịt mũi rồi dúi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu liền thấy Ôn Thính Thần đang thất thần, năm ngón tay quơ quơ trước mặt cô.

‘’Ôn tiểu thư? Cô có đang nghe không?’’

Ôn Thính Thần lấy lại tinh thần, cả người như mất hồn, ‘’Ngại quá, anh vừa nói gì vậy?’’

‘’Mắt kính’’ tiên sinh bĩu môi, ‘’Tôi vừa hỏi là, lúc trước cô công tác ở đâu?’’

‘’Một công ty khoa học kỹ thuật ở thủ đô.’’ Cô trả lời đúng sự thật.

‘’Nước ngoài sao? Tư nhân hay là gì?’’

‘’Đều không phải, là hùn vốn.’’

‘’Mắt kính’’ tiên sinh nhíu mày, tuy đã kiềm chế nhưng ngữ khí vẫn tràn đầy ghét bỏ, ‘’À, vậy không tính là chính thức làm việc rồi.’’

‘’…’’ Ôn Thính Thần nghẹn lời.

‘’Một tháng lương của cô được bao nhiêu?’’

‘’Nói chung là…’’ Ôn Thính Thần nghĩ nghĩ một chút, đưa ra một con số tối thiểu, ‘’Ha ba vạn đi.’’

‘’Hai ba vạn sao…Vậy còn được.’’ ‘’Mắt kính’’ tiên sinh hơi e dè, đẩy đẩy mắt kính, một lần nữa nhặt lên sự hứng thú với cô, ‘’Nhưng giá nhà ở thủ đô cao như vậy, chắc cô vẫn chưa mua được nhà bên đó nhỉ?’’

‘’Đúng vậy, tôi thuê nhà.’’

‘’Có phải ở mấy căn phòng rách nát không? Hay một căn phòng sống cùng mấy hộ dân? Nghe cô tôi nói cha kế của cô rất có tiền, nhưng rốt cuộc cũng không phải cha ruột của cô, nếu không đã không để cô phải sống khổ sở rồi.’’ ‘’Mắt kính’’ tiên sinh thương xót mà lắc đầu.

Ôn Thính Thần trầm mặc nhìn anh ta một cái, hoàn toàn không còn chút hứng thú nói chuyện.

‘’Cô cũng là một cô gái quá đáng thương đi, sao không nghĩ trở về thành phố Giang sớm hơn? Là phụ nữ đó, hà tất phải tự hành hạ bản thân chịu cực khổ như vậy, dù sao về sau cũng gả cho người ta.’’

Trầm mặc.

‘’Vừa hay đơn vị chỗ tôi đang chiêu mộ nhân viên, nếu cô muốn vào thì tôi có thể nói với chú một câu nhờ giúp đỡ. Tiền lương không cao bằng thủ đô, 3000 là cùng, bất quá công việc rất ổn định, ngày sau còn có cơ hội vào biên chế.’’

Vẫn là trầm mặc.

‘’Mắt kính’’ tiên sinh nói cũng không có nhỏ, mấy vị khách xung quanh sôi nổi nhìn qua, Dự Trữ cũng theo đó mà di chuyển ánh mắt.

Anh ta ngồi ở mé sườn phía sau Ôn Thính Thần, khó khăn lắm nhìn thấy chút sườn mặt của cô, nhưng diện mạo của Ôn Thính Thần vẫn còn lại chút trong ký ức của anh, hơn nữa còn từng là bạn học, nhận ra cô không phải việc khó khăn.

‘’Kia không phải…’’ Anh ta nheo nheo con mắt, đem tầm mắt chuyển về Chu Kiến Dặc.

Chu Kiến Dặc không lạnh không nhạt mà ‘’Ừ’’ một tiếng, hiển nhiên đã biết đang định nói tới ai, nhưng không có phản ứng gì khác, chỉ lấy điện thoại ra mở lên giao diện trò chơi.

‘’Hình như cô ấy…đi xem mắt.’’ Dự Trữ để ý thái độ của anh, ‘’Cô ấy cũng về thành phố Giang rồi kìa, nhiều năm như vậy rồi, hai người còn liên lạc không?’’

Chu Kiến Dặc cắn chặt răng, sắc mặt vốn không nhiệt tình lại càng thêm lãnh đạm, ‘’Không có’’.

Dự Trữ há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lẳng lặng thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh, ‘’ Cắt đứt rồi cũng tốt, cậu và cô ấy vốn không phải người cùng thế giới.’’

‘’Nói nhảm nhiều vậy làm gì.’’ Chu Kiến Dặc lạnh băng nói một câu, ánh mắt lạnh lẽo đến mức muốn ăn thịt người, ngón tay trên màn hình nhanh chóng dao động, không ngừng vang lên âm thanh tiêu diệt đối thủ.

Như là đang trút giận cái gì đó.

‘’Gì vậy, hai người nói gì đó? Tớ nghe không hiểu câu nào hết!’’ Nhậm Kha như lọt vào một màn sương mù đầy dấu hỏi.

Dự Trữ yên lặng ném qua bên đó một ánh mắt, Nhậm Kha nhìn theo tầm mắt đó nhìn qua nửa ngày, rốt cuộc cũng lục lại được ai đó từ trong ký ức sâu thẳm.

‘’Ôi, là cô ta kìa! Không phải từng là bạch nguyệt quang của cậu sao? Sao lại lưu lạc đến mức này?’’

Mọi người cùng đỡ trán, đã quen với cái mồm cùng đầu óc nông cạn của Nhậm Kha.

Rốt cuộc Chu Kiến Dặc cũng ngừng động tác chơi game, mí mắt nhấc lên, lẳng lặng liếc qua hắn.

Cặp mắt kia sâu không thấy đáy, không hề có độ ấm, giống như một khắc yên lặng trước khi bão gió ập đến.

Nhậm Kha gian nan nuốt xuống ngụm nước bọt, rốt cuộc cũng ý thức được mình chơi hơi lớn rồi.

Một màn đạp bàn vỡ chén không phát sinh như dự kiến, mọi người cho rằng anh đã khinh thường đến độ không muốn nói gì về chủ đề này nữa thì Chu Kiến Dặc liền lạnh băng ném qua mấy chữ, ‘’Liên quan gì đến tớ, tớ sớm đã quên rồi.’’

Nhậm Kha nhẹ nhõm thả ra một hơi, càng thêm vui sướng khi thấy người ta gặp họa, ‘’Vậy là tốt rồi, vì cái loại người đó làm gì, không cần thiết!’’


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp