Editor: Cáo nhỏ ở rừng xanh
Khương Ninh động thủ rất bất ngờ.
Không chỉ có người Hoắc gia không kịp phản ứng mà ngay cả Hoắc Khải An cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Khương Ninh lôi ra đập một trận.
Ý thức được mình đang bị Khương Ninh đánh, Hoắc Khải An tức giận muốn đánh lại, miệng chửi một câu: “Mẹ kiếp, đừng nghĩ chị là con gái thì tôi không dám đánh chị!”
Khương Ninh nghe xong sắc mặt cũng không thay đổi, tát má trái má phải của hắn xong, lại đấm thêm một quyền thẳng mặt.
Cổ áo trước đó đã bị Khương Ninh nắm chặt không buông, còn bị cô bóp cổ kéo xuống, ép cơ thể hắn nghiêng về phía trước.
Hoắc Khải An muốn chửi cũng chửi không được, hắn ta bị thít chặt đến nỗi trợn trắng mắt.
Hắn vô thức đưa tay muốn nới lỏng cổ áo nhưng phát hiện… Nó không hề nhúc nhích.
Sự phản kháng của hắn chẳng là gì trong mắt Khương Ninh.
Hoắc Khải Bình vốn đang đỡ Hoắc Diệu thấy thế nhịn không được, hắn chửi một câu: “Khương Ninh, mẹ nó chị điên thật rồi!”
Hắn lập tức buông Hoắc Diệu ra, xông về phía trước muốn đánh cô.
Hoắc phu nhân cũng phản ứng lại và rên rỉ: “Aaaaaa! Khương Ninh! Cô làm cái gì vậy! Mau thả em trai cô ra!”
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Khương Ninh đã chết không biết bao nhiêu lần dưới ánh mắt sắc như dao của Hoắc phu nhân.
Khương Ninh không nói một lời, động tác nhanh hơn. Thấy Hoắc Khải Bình bước tới, cô không những không buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo của Hoắc Khải An, ngược lại còn xoắn chặt hơn.
Hoắc Khải An gần như ngạt thở vì hành động của cô, đại não trống rỗng.
Tiếp đó Khương Ninh buông tay, nhấc chân đá một phát thật mạnh vào eo khiến Hoắc Khải An phải khuỵu xuống.
Hoắc Khải Bình thấy Khương Ninh không dừng tay mà còn đánh mạnh hơn, tức giận không thèm nhìn Hoắc Khải An đang nằm trên sàn mà trực tiếp lao đến đánh Khương Ninh.
Tuy nhiên Khương Ninh không phải người ăn chay.
Từ lâu cô đã không thích cặp song sinh ngu ngốc suốt ngày bảo cô cút ra khỏi nhà này, cô đã sớm ngứa mắt tụi nó!
Khương Ninh né cú đấm của Hoắc Khải Bình, giơ tay nắm chặt cổ tay hắn.
Hoắc Khải Bình nhỏ tuổi hơn Khương Ninh, vẫn đang học cấp ba nhưng hắn gần như đã trưởng thành, vóc dáng cường tráng, cao hơn Khương Ninh nửa cái đầu.
Khung xương to lớn, làn da ngăm đen khiến những ngón tay thon dài trắng trẻo của Khương Ninh càng thêm yếu ớt.
Hoắc Khải Bình hoàn toàn không đặt Khương Ninh vào mắt.
Theo hắn, vừa nãy là do Hoắc Khải An quá mức quân tử không đánh phụ nữ, tỏ ra thương xót Khương Ninh nên mới bị cô ta đánh như vậy.
Đổi thành hắn thì sẽ khác!
Hôm nay không đánh cô ta đến tâm phục khẩu phục thì hắn không phải họ Hoắc!
Hoắc Khải Bình giơ tay ra nhưng phát hiện…
Một chút cũng không nhúc nhích?
Bàn tay thon dài trắng nõn của Khương Ninh như cái kìm sắt kẹp chặt tay khiến hắn không rút ra được.
“Làm sao có thể!”
Hoắc Khải Bình trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Hắn dùng sức rút tay về, Khương Ninh nhìn hắn cười lạnh, nhìn hắn như một tên hề đang nhảy nhót.
Khương Ninh siết chặt cổ tay Hoắc Khải Bình, trong nháy mắt một cơn đau thấu tim truyền ra từ cổ tay hắn.
Hoắc Khải Bình đau đến cau mày, dùng bàn tay còn lại để tấn công Khương Ninh.
Khương Ninh né được và đập mạnh vào trán hắn ta bằng chai nước.
Chai nước va chạm vào trán, lập tức phát ra tiếng “bụp”!
Chỗ bị đánh lập tức đỏ bừng, mặt sưng tấy, trong miệng hắn thốt ra một câu chửi rủa.
“Cậu mắng tôi à?”
Khương Ninh buông cánh tay nãy giờ bị cô giữ chặt, giơ tay đấm vào miệng hắn hai đấm.