*Bích Loa Xuân: Một loại trà xanh sinh trưởng ở phía Đông và phía Tây dãy núi Động Đình, Tô Châu, Trung Quốc.

Editor: Cáo nhỏ ở rừng xanh

Nói đến đây, Khương Ninh không những không sợ hãi, ngược lại còn xắn tay áo, khuôn mặt trắng nõn nóng lòng muốn thử. Cô khiêu khích Hoắc Khải Bình và Hoắc Khải An: “Tới đây tới đây, cũng đừng đánh solo nữa, cả hai đứa cưng đều đến đi.”

Chiều nay hai con cá lọt lưới này còn chưa bị cô gọn gàng đá xuống ao, bây giờ có cơ hội mà không đánh thì thật đáng tiếc.

Nếu không kịp tiêu tán mọi phiền muộn trong lòng thì bệnh nan y sẽ càng nặng thêm!

Nếu là bình thường, Hoắc Tùng nhất định sẽ ngăn cản bọn họ. Đều là người một nhà, đánh đánh đấm đấm còn ra thể thống gì!

Nhưng nghĩ đến hành động mất mặt chiều nay của Khương Ninh, Hoắc Tùng ngồi im lặng trên sô pha không nói gì.

Ngược lại, Hoắc Diệu lại đứng lên chắn trước mặt hai anh em Hoắc Khải Bình và Hoắc Khải An đang xoa tay khởi động, cô ta cắn môi nhìn Khương Ninh, vẻ mặt đầy sự yếu đuối và đáng thương: “Chị Khương Ninh à, chị đừng tức giận nữa mà, chuyện ở bữa tiệc chiều này là do em không đúng.”

“Thật ra lúc chị ở bệnh viện, mọi người đều rất lo lắng cho chị. Nhưng mà bộ phim ⟪Phù Hoa Cung⟫ trở nên rất nổi tiếng, bố mẹ và các anh trai đều mừng cho em nên mới tổ chức tiệc để chúc mừng thôi… Không phải cố ý không đến bệnh viện đâu.”

Cô ta không nhắc đến bữa tiệc lúc chiều còn tốt, vừa nhắc đến vẻ mặt mọi người đã thay đổi.

Ngoại trừ cặp song sinh, ba người nhà họ Hoắc nhớ đến chiều nay Khương Ninh ở trước mặt nhiều người như vậy mà đá họ văng xuống bể bơi, sắc mặt họ tối sầm lại như đáy nồi, lửa giận trong lòng không kìm được mà bộc phát.

Khương Ninh cười khẩy, nhìn Hoắc Diệu với ánh mắt đầy giễu cợt.

Từng câu từng chữ của Hoắc Diệu đang trấn an cô nhưng lại chọc tức Hoắc gia. Cô ta cũng nhấn mạnh chuyện cô tỉnh dậy một mình ở bệnh viện nhưng cả nhà lại bận rộn mở tiệc chúc mừng cô ta.

Chưa kể, vốn dĩ nữ chính ban đầu của bộ phim ⟪Phù Hoa Cung⟫ mà đạo diễn chọn là cô chứ không phải Hoắc Diệu.

Chỉ là Khương Ninh không có ý định tiến vào giới giải trí, Hoắc Diệu không biết từ đâu biết được tin đó, trước mặt người nhà họ Hoắc khóc lóc náo loạn, nói rằng cô ta vô cùng thích bộ phim, thậm chí còn xem xét kịch bản kỹ lưỡng, ăn kiêng giảm cân để phù hợp với vai nữ chính, sau đó còn hôn mê nhập viện!

Rõ ràng người mà đạo diễn nhìn trúng là Khương Ninh, nửa điểm cũng không liên quan đến Hoắc Diệu. Tuy nhiên Hoắc Diệu lại coi vai diễn này là của cô ta, sau khi Hoắc Diệu nhập viện, người nhà họ Hoắc càng trở nên thù địch và cùng nhau nhằm vào Khương Ninh vì tin rằng Khương Ninh đã cướp lấy vai diễn của Hoắc Diệu.

Tiếp đó, Hoắc gia đầu tư ba mươi triệu và đưa Hoắc Diệu vào đoàn phim.

Dưới vầng sáng của tiền bạc, đạo diễn Triệu không liên lạc Khương Ninh thêm lần nào nữa.

Bây giờ Khương Ninh nhớ lại những chuyện này, thật là muốn tát mình một bạt tai cho bay hết nước trong não ra!

Hoắc gia chưa bao giờ xem cô là người nhà, trong lòng họ chỉ có mỗi Hoắc Diệu.

Trước đây không nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ, cô dùng cả trái tim để đối xử tốt với mọi người, hy vọng một ngày nào đó có thể thực sự hòa nhập vào đại gia đình này.

Nhưng sự thật là, đã không phải là người cùng đường, dù có đi đường ngang ngõ tắt như thế nào cũng vô ích.

Cô không thể rơi vào một hố hai lần.

Hiện tại, Hoắc Diệu cố ý đề cập đến việc bộ phim ⟪Phù Hoa Cung⟫ đã trở nên nổi tiếng và bên ngoài tỏ vẻ xin lỗi Khương Ninh, nhưng cô ta nhắc lại chuyện cũ nhằm xát muối vào vết thương để khiến Khương Ninh trở nên tức giận.

Khương Ninh trước đây có lẽ sẽ nhẫn nhịn những lời nói trà xanh của Hoắc Diệu, nhưng Khương Ninh hiện tại thì không.

Khương Ninh liếc cô ta: “Hoắc gia không ở hồ Động Đình, làm sao có thể nuôi ra một con Bích Loa Xuân như cô nhỉ?”

Hoắc Diệu sững sờ, sau khi hiểu được ý nghĩa câu nói của Khương Ninh, cô ta cắn môi, vẻ mặt xấu hổ: “Chị, sao chị lại mắng em chứ.”

Cặp song sinh vốn được cô ta che chở sau lưng cũng tỏ ra tức giận, như thể sẵn sàng đứng ra bảo vệ Hoắc Diệu bất cứ lúc nào.

“Cô không ngồi vào vị trí của tôi thì sao biết tôi đang mắng cô? Từng câu từng chữ cô nói tôi đừng tức giận nhưng lời nào của cô cũng là đang châm chọc tôi. Đừng nói cô không biết người đầu tiên đạo diễn ⟪Phù Hoa Cung⟫ liên lạc là tôi? Tôi còn chưa trả lời thì cô đã vội vàng giả vờ ngất xỉu nhập viện.”

“Em không có!” Hoắc Diệu hoảng loạn lập tức phản bác, không biết vì sao Khương Ninh lại biết cô ta giả vờ ngất xỉu, giọng nói cô ta sắc bén đến chói tai.

Dáng người cô ta lảo đảo như muốn ngất xỉu.

Cặp song sinh đứng phía sau nhanh chóng đỡ Hoắc Diệu, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Chị Diệu Diệu, chị không sao chứ?”

Hoắc Diệu cắn môi, ánh mắt chớp chớp giả vờ bình tĩnh: “Chị, chị không sao… Nhưng mà chị ơi, sao chị nói em như thế… Em thật sự ngất xỉu nên mới nhập viện mà.”

“Đủ rồi!” Hoắc Khải An bỗng nhiên mở miệng, hắn ngước lên, ánh mắt sắc bén và chán ghét nhìn Khương Ninh: “Rốt cuộc là chị muốn cái gì? Những lời chúng tôi vừa nói ban nãy bị chị nghe được rồi thì sao?”

“Chị tự xem bản thân mình đi, mỗi lần chị xuất hiện thì đều khiến gia đình chúng tôi không vui!”

“Một tháng qua chị ở bệnh viện, không có chị thường xuyên nhảy ra khiến người ta khó chịu, chị không biết chúng tôi đã vui vẻ như thế nào! Mỗi ngày chúng tôi đều ấm áp hòa thuận cùng trò chuyện với nhau, chị xuất hiện một cái là tâm trạng cả nhà đi xuống! Dù sao trước kia chị cũng sống bên ngoài một mình cơ mà, tại sao chị không tiếp tục cuộc sống của chị, còn chúng tôi sống cuộc sống của chúng tôi đi!”

“Chị nói đi, chị cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi căn nhà này?”

Dù sao Hoắc Khải An cũng chỉ là thiếu niên nên sự chịu đựng không tốt, trực tiếp thú nhận tất cả.

Đương nhiên, điều này cũng chứng minh hắn ta chán ghét Khương Ninh đến mức nào, chỉ chăm chăm muốn đuổi cô ra khỏi nhà.

Biểu hiện của từng người trong Hoắc gia khác nhau nhưng không ai ngăn cản Khải An nói.

Hoắc Diệu được bảo vệ sau lưng nghe những lời này, trong mắt cô ta xẹt qua một tia đắc ý.

Chẳng qua cô ta cúi đầu nên không ai nhìn thấy.

Khương Ninh bóp chặt chai nước trong tay, chầm chậm lặp lại lời nói của Hoắc Khải An: “Cho tôi tiền? Rời khỏi ngôi nhà này?”

Hoắc Khải An trợn mắt: “Không thế thì sao? Chị còn muốn gì nữa?”

Khương Ninh cười một cái, đột nhiên bóp chặt chai nước trong tay rồi tiến lên.

Cô không ném chai nước vào từng người như lúc mới trở về.

Lần này Khương Ninh rõ ràng rất tức giận, nghiêm túc muốn đánh người.

Cô giơ tay nắm cổ áo Hoắc Khải An, dùng sức kéo hắn xuống, chai nước trong tay là vũ khí để cô đập vào đầu và mặt hắn ta.

“Nếu đã không chấp nhận tôi, tại sao mấy người không nói sớm!”

“Trước khi đưa tôi về mà mấy người có thái độ như thế này thì còn lâu tôi mới về!”

“Mấy người tưởng mấy người quý báu lắm hả? Chẳng qua chỉ là một đám cá thối tôm rữa, ai hiếm lạ chứ!”

“Còn cho tôi tiền?”

“Giờ tôi muốn một nghìn tỷ cậu có đưa nổi không? Hay chỉ là một kẻ trắng tay mà suốt ngày ba hoa? Moi ra không được ngần ấy tiền thì nói thẳng!”

Khương Ninh càng nói càng tức, lực đánh Hoắc Khải An càng lúc càng mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play