Editor: Cáo nhỏ ở rừng xanh
Sắc trời tối dần, không hợp để bắt người.
Khương Ninh trở về biệt thự Hoắc gia, chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ huyết thống giữa cô và người họ Hoắc.
Biệt thự Hoắc gia, đèn đuốc sáng trưng.
Bốn thành viên nhà họ Hoắc bị Khương Ninh cùng nhau ném xuống hồ rõ ràng đã tắm rửa sạch sẽ và trở lại hình người dạng chó (bị gạch chéo), đẹp đẽ điềm tĩnh.
Hoắc Diệu ngồi trên ghế sô pha, trên người đã đổi sang một chiếc váy ngắn màu xanh lá khác, mái tóc đã được gội sạch và sấy khô, mềm mại tỏa ra mùi hương dễ chịu.
Nhìn bầu trời đang tối dần ngoài cửa sổ, gương mặt trắng trẻo thanh tú của Hoắc Diệu có chút lo lắng: “Ba, mẹ, làm sao bây giờ? Chị gái rời đi đến giờ vẫn chưa trở về, liệu có chuyện gì xảy ra hay không?”
Hoắc Tùng ngồi trên sô pha, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét: “Đừng nhắc tới nó trước mặt ba!”
Nhớ đến chuyện chiều nay bị Khương Ninh quăng xuống hồ bơi, lửa giận trong lòng ông tăng thêm ba trượng.
Đường đường là chủ gia đình, từ trước đến nay ông chưa bao giờ phải mất mặt như thế!
Đáng lẽ ngay từ đầu ông không nên đưa Khương Ninh trở về mà nên mặc xác con ranh đó bên ngoài tự sinh tự diệt, còn tốt hơn là để nó về nhà náo loạn phát điên!
Hoắc Tùng toàn thân tỏa ra áp suất thấp khiến mẹ Hoắc ngồi bên cạnh cũng nhịn không được mà hoảng sợ. Mẹ Hoắc cho rằng bản thân đã đối xử với Khương Ninh đủ tốt, không những đưa cô thoát khỏi căn nhà tồi tàn cũ kỹ dưới quê về đến biệt thự sang trọng, mà mỗi tháng còn cho tiền để cô tiêu vặt.
Bà tưởng mình đã đủ tư cách để làm mẹ, kết quả Khương Ninh lại báo đáp bà như thế này?
Cặp song sinh của Hoắc gia, Hoắc Khải Bình và Hoắc Khải An vừa mới đi học về, nghe thấy chuyện Khương Ninh nổi điên đẩy mọi người rơi xuống nước liền tức giận không kém.
Hoắc Khải Bình nói: “Đáng lẽ lúc đó không nên rước chị ta về nhà, dù sao chị ta cũng trưởng thành rồi, những thói quen xấu bên ngoài không thể sửa được nữa. Bây giờ rước về nhà chỉ khiến mọi người không vui vẻ, còn tổ mất mặt.”
Hoắc Khải An nhanh chóng phụ họa: “Trước đây chị ta chỉ ghen tị vì chúng ta đối xử tốt với chị Hoắc Diệu, nhưng bây giờ chị ta đã bắt đầu ra tay đánh người rồi! Trong lòng không xem chúng ta là một gia đình.”
Tầm mắt cả hai chạm nhau, tâm ý tương thông: “Ba, hay là cho chị ta chút tiền đi, để chị ta cuốn gói khỏi đây!”
Bọn họ thật sự nhìn không nổi người phụ nữ Khương Ninh đáng ghét kia.
“Ba xem xem, chị ta ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh một tháng, cả nhà chúng ta vui vẻ hòa thuận như thế nào. Cô ta tỉnh dậy một cái là náo loạn khiến gà bay chó sủa.”
Khương Ninh về đến biệt thự đã nghe cặp song sinh thay phiên nhau nói xấu, đôi mắt trong trẻo không nhấc lên một gợn sóng.
Cặp song sinh này chỉ thích chơi game, không thích làm bài tập về nhà.
Cô nhớ thời điểm lúc mình vừa về Hoắc gia là kỳ nghỉ hè, cô đặc biệt mua cho hai anh em chiếc máy chơi game đã hết hàng mà cả hai đã mơ ước từ lâu. Cô cũng đặt mục tiêu cho cả hai là chỉ cần bọn họ hoàn thành xong bài tập, cô sẽ tặng máy chơi game cho họ.
Đó là khoảng thời gian cặp song sinh có thái độ tốt nhất với cô, bởi vì cô sẽ phụ đạo cho cả hai làm bài tập, chơi game với họ.
Sau đó… sau đó hả, Hoắc Diệu giả vờ làm con khỉ đột khóc lóc kể lể trước mặt hai anh em, nói vì sao bọn họ chỉ muốn chơi với Khương Ninh mà không rủ cô ta cùng chơi, có phải là không nhận người chị gái này nữa hay không.
Không qua mấy ngày, Khương Ninh thấy trong thùng rác là chiếc máy chơi game đã không còn sản xuất, đồng thời thái độ của cặp song sinh với cô càng ngày càng không tốt, sợ Hoắc Diệu hiểu lầm.
Lúc này, lời nói của cặp song sinh khiến Khương Ninh âm thầm cười lạnh.
Đổi lại người nằm trong bệnh viện một tháng là Hoắc Diệu, liệu bọn họ có vui vẻ như vậy không?
Cô nằm trong bệnh viện một tháng, người Hoắc gia thờ ơ không hỏi han, không quan tâm, không thể nghi ngờ rằng sự lãnh đạm của bọn họ đã lên đến cực điểm.
Khương Ninh đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một chai nước suối còn phân nửa, thấy mọi người không chú ý, cô lén lút bước vào nhà.
Cô muốn xem xem những người này âm mưu sau lưng cô như thế nào.
Lời nói của cặp song sinh khiến Hoắc phu nhân có chút lung lay, nhưng cũng có chút do dự: “Điều này không tốt đâu, lúc đó rước nó về nhà, nó vẫn luôn ở trong biệt thự. Thậm chí khi học đại học cách nhà nửa cái thành phố, nó đều nhất quyết mỗi ngày phải về nhà. Tốt nghiệp đi làm thì càng là ngày ngày ở trong biệt thự… Chúng ta đột nhiên đuổi nó đi, sợ rằng trong lòng nó sẽ oán giận chúng ta.”
Hoắc Tử Hằng ngồi cạnh gác tay lên sô pha nhịn không được mà cười khẩy: “Đó mà gọi là công việc sao? Nói dễ nghe là phát trực tiếp, nhưng kết quả chỉ muốn ké fame của Diệu Diệu. Trong 100.000 fans của cô ta, có hơn 99.000 là anti-fan rồi. Mỗi lần cô ta bắt đầu phát sóng là bên dưới lại la ó chửi bới, thật làm mất mặt nhà họ Hoắc chúng ta! Cô ta dựa vào cái gì mà kiếm tiền chứ? Còn không phải lấy danh nghĩa làm tự do, suốt ngày nằm dài ở biệt thự chờ bao ăn bao uống à? Nói không chừng trong lòng cô ta còn ước cha mẹ sớm chết đi, chia cho cô ta một phần gia sản nhà họ Hoắc cũng đủ để làm một con sâu mọt của xã hội!”
Trong lòng Hoắc Tử Hằng vẫn còn oán giận chuyện chiều nay Khương Ninh đá hắn ta văng xuống hồ bơi, lời nói không hề khách khí, cố gắng lý giải hành vi của Khương Ninh theo hướng tiêu cực nhất.
Hoắc Tùng và Hoắc phu nhân vẻ mặt cả hai tối sầm.
Khương Ninh lắc lắc chai nước trong tay.
Sở dĩ cô không ở bên ngoài, mỗi ngày mạo hiểm mưa gió trở về biệt thự chỉ để cùng họ vun đắp tình cảm và gần gũi nhau hơn.
Không ngờ mọi người đều nghĩ cô như vậy.
“Anh hai, anh nói như vậy cũng thật quá đáng!” Hoắc Diệu cắn cắn môi, đứng ra nói: “Chị Khương Ninh không phải là loại người như vậy đâu. Từ bé chị ấy sống ở trong núi, chưa từng ở qua biệt thự tốt như thế này, chị ấy tham lam là chuyện bình thường. Chỉ trách em, nếu không phải do em thay thế thân phận của chị thì chị sẽ được lớn lên trong đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đối với biệt thự sang trọng này sẽ không hiếm lạ gì. Chị ấy sẽ không có những suy nghĩ tồi tệ như vậy!”
Bề ngoài cô ta đang bác bỏ Hoắc Tử Hằng, nhưng trên thực tế, lời của Hoắc Diệu lại xác nhận lời của Hoắc Tử Hằng, còn đổ thêm dầu vào lửa.
Nhìn bộ dạng trà xanh của cô ta, Khương Ninh có chút ngứa ngáy.
Không nhẫn nhịn được, vậy thì không cần nhịn nữa.
Khương Ninh dùng sức một chút, chai nước từ trong tay cô bay ra, đập chính xác vào đầu Hoắc Diệu.
“Aaaa!”
“Ai? Ai tấn công tao!?”
“Mẹ kiếp!”
Ba tiếng kêu đau đớn vang lên cùng một lúc.
Tiếng kêu đầu tiên là của Hoắc Diệu, tiếng thứ hai thứ ba là của cặp song sinh.
Bởi vì chai nước sau khi đập vào đầu Hoắc Diệu, thoáng chốc lại bật lên đập tiếp hai cái vào người cặp song sinh.
Khương Ninh vỗ vỗ tay, từ ngoài cửa bước vào: “Thật xin lỗi nha, trượt tay có xíu à mà để nó đập trúng đầu mấy người đáng bị đánh.”
Nhìn thấy cô, người Hoắc gia trở nên kinh ngạc.
Hoắc Tử Hằng nhịn không được chỉ tay vào Khương Ninh hỏi: “Sao cô lại quay về đây? Cô ở đây từ khi nào?”
“Tôi muốn về thì về. Làm sao? Còn phải báo cáo cho anh biết?” Cô nhấc mí mắt ném cho hắn ta một cái nhìn lạnh lùng.
Hoắc Tử Hằng nghẹn ngào. Cặp song sinh bên cạnh thấy Khương Ninh xuất hiện, nhớ lại lời vừa nói thì áy náy, nhưng khi nhìn thấy chai nước nằm lăn lốc trên sàn thì áy náy biến thành sự tức giận.
Hoắc Khải Bình trừng mắt: “Chị bị điên à? Vừa mới về nhà đã đánh người?”
“Thứ tôi vừa đánh là người á hả? Động vật còn biết rúc vào nhau cho ấm, còn mấy người chỉ biết tìm cách đuổi tôi ra khỏi nhà.” Khương Ninh tiến lên, cúi người nhặt chai nước nằm trên sàn nhà, lạnh lùng nói với hắn: “Vừa rồi là ai nói muốn đuổi tôi ra khỏi nhà thế?”
Hoắc Khải Bình và Hoắc Khải An càng tức giận. Người vừa muốn đuổi Khương Ninh ra khỏi nhà là bọn họ. Có phải ý của cô ta là mắng bọn họ còn tệ hơn động vật đúng không?
Hoắc Khải Bình tiến lên một bước, cuộn chặt bàn tay, tức giận nói: “Khương Ninh, chị đừng nghĩ chị mới xuất viện thì tôi không dám đánh chị.”
Khương Ninh nhướng mắt: “À há, vậy giờ cậu định solo với tôi luôn ha?”