Editor: Cáo nhỏ ở rừng xanh
Lập biên bản rất nhanh, cảnh sát cũng cho biết sẽ sớm xin khen thưởng cho sự dũng cảm giúp Khương Ninh.
Lúc sắp rời khỏi, Khương Ninh vẫn còn nghe tiếng cảnh sát gọi điện thoại cho vợ của Vương Cường.
Vợ Vương Cường sau khi nghe cảnh sát kể về việc Vương Cường đâm trọng thương một vị cảnh sát giao thông trên đường, cô ta cay đắng nói: “Tôi đã đệ đơn ly hôn và không còn liên quan đến hắn ta! Hắn ta bạo hành tôi suốt hai mươi năm qua chỉ vì thấy tôi nói chuyện với đàn ông khác, hắn ta buộc tội tôi ngoại tình, kéo tôi về nhà và đánh tôi. Anh nên bắn chết tên cặn bã này đi!”
…
Khương Ninh rời khỏi đồn cảnh sát, chiếc điện thoại lặng lẽ đang cất trong túi chợt rung lên.
Cô lấy điện thoại ra, thấy ba chữ “Mục Minh Huyên” đang hiển thị trên màn hình.
Sắc mặt Khương Ninh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mục Minh Huyên, thủ phạm khiến cô phải nhập viện một tháng!
Nghĩ đến thân phận khác của mình, Khương Ninh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Những năm đầu, vợ chồng họ Hoắc và Mục cùng nhau mang thai, bọn họ đã tự đính ước cho những đứa trẻ còn chưa chào đời.
Sau khi thân phận thiên kim giả của Hoắc Diệu bại lộ, Mục Minh Huyên vô cùng coi thường thiên kim thật Khương Ninh nửa đường quay về Hoắc gia. Hắn nói với Khương Ninh là hắn và Hoắc Diệu thật lòng yêu nhau, bảo Khương Ninh cút xa một chút, đừng đến làm phiền hắn và Hoắc Diệu.
Nhưng sự thật là Khương Ninh cũng chướng mắt tên trùng đế giày chỉ biết dựa hơi vào gia đình như hắn.
Hết lần này đến lần khác, không biết hắn lấy tự tin từ đâu, mặc định Khương Ninh là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, luôn luôn nhảy nhót trước mặt Khương Ninh như một thằng hề để tìm cảm giác tồn tại.
Ngón tay dài của cô lướt trên điện thoại, ấn kết nối cuộc gọi.
Khương Ninh còn chưa nói chuyện, giọng nói đầy tức giận của Mục Minh Huyên từ màn hình đã truyền ra: “Khương Ninh! Cô có bị điên không? Tôi vừa nghe nói cô ở trong biệt thự đánh Diệu Diệu, đã vậy còn xô cô ấy xuống nước! Con người cô sao ác độc quá vậy! Diệu Diệu không biết bơi, cô đẩy em ấy xuống nước là muốn mưu sát sao?”
Khương Ninh: “...”
Mục Minh Huyên tiếp tục gầm lên như một con khủng long giận dữ, liên tục gào thét: “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có giết Diệu Diệu, tôi cũng không liếc mắt đến cô thêm cái nào đâu!”
Khương Ninh để điện thoại ra xa, nghiêm túc hỏi: “Nè, anh mới là đứa có bệnh đúng không? Có bệnh thì mau đi bệnh viện chữa đi nha! Bộ Hoắc Diệu không nói với anh là tôi không chỉ đẩy cô ta xuống nước mà tôi còn đẩy cả cha mẹ và anh trai yêu quý của tôi xuống nước luôn đó? Tôi chưa bao giờ nhắm vào một mình cô ta, mà tôi còn nhắm vào cả nhà cô ta. Còn về việc mưu sát… Cái mà anh gọi là mưu sát là cái hồ bơi 1m4 trong nháy mắt có thể nhấn chìm bốn người trưởng thành hả?”
Mục Minh Huyên nghẹn họng.
Hôm nay hắn đi công tác nên không tham gia bữa tiệc của nhà họ Hoắc.
Vừa nãy đột nhiên Hoắc Diệu khóc lóc gọi điện thoại cho hắn, nói Khương Ninh bất ngờ xuất hiện trong bữa tiệc, hết đánh cô ta rồi lại xô cô ta xuống hồ bơi. Nếu như không phải may mắn có người kéo cô ta lên bờ thì suýt chút nữa cô sẽ bị chết đuối… Cho dù bị đối xử như thế, trong lòng Hoắc Diệu cũng không hề có chút bất mãn nào với Khương Ninh, ngược lại còn vô cùng tự trách vì mình không rời khỏi Hoắc gia, chỉ khi cô ta đi rồi Khương Ninh mới hết tức giận.
Mục Minh Huyên nghe thế liền nổi điên, nhanh chóng gọi điện đến chất vấn Khương Ninh.
Không ngờ Khương Ninh không chỉ đá mỗi Hoắc Diệu xuống nước, mà cô còn đá cả nhà họ Hoắc cùng nhau rớt xuống nước!
Quả nhiên cô ta là một kẻ quê mùa lớn lên ở nông thôn, cư xử thật thô lỗ và vô văn hóa.
Mục Minh Huyên mở miệng: “Chú Hoắc và dì Trần xui tám đời mới sinh ra kẻ như cô.”
Khương Ninh ánh mắt tối sầm, giọng điệu lạnh lùng: “Mục Minh Huyên, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở thành phố Q công tác.” Mục Minh Huyên tức giận nói: “Nếu không cô cho rằng vì sao hôm nay tôi không tham gia bữa tiệc? Nếu như hôm nay tôi có mặt ở đó, tuyệt đối không để cho cô động đến Diệu Diệu dù chỉ là một sợi tóc!”
“Được.” Khương Ninh gật đầu: “Những lời hôm nay anh nói tôi đều nhớ kỹ rồi. Vẫn còn chuyện lần trước anh hại tôi phải nhập viện, anh đợi đó đi, lần sau gặp mặt tôi mà không đánh anh thành con sâu róm thì tôi không phải là Khương Ninh.”
Nói xong, Khương Ninh trực tiếp cúp điện thoại không đợi Mục Minh Huyên nói thêm câu nào.
Cô động động ngón tay, đưa số điện thoại Mục Minh Huyên vào danh sách đen.
Trong điện thoại thiếu đi phương thức liên lạc của tên trùng đế giày kia, Khương Ninh cảm thấy không khí trở nên trong lành không ít.
Không làm hoặc phải làm đến cùng, cô trực tiếp kéo hết phương thức liên lạc của người nhà họ Hoắc vào danh sách đen.
Thành viên Hoắc gia rất đông. Lúc cha mẹ Hoắc còn trẻ không biết có phải chỉ tập trung vào một môn vận động hay không mà phía trên Khương Ninh còn có tổng cộng ba người con trai. Sau khi Khương Ninh bị bế nhầm, không bao lâu lại sinh ra một cặp song sinh.
Chỉ là, tre xấu không sinh được măng tốt, mấy người con này trong mắt Khương Ninh cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Anh cả Hoắc Lịch là một doanh nhân ưu tú, nhưng khi về nhà, đầu óc anh ta như bị bỏ lại ở văn phòng vậy. Đối với em gái ruột thì không quan tâm không hỏi han, còn đối với cái hàng giả Hoắc Diệu thì lại vô cùng ân cần lo lắng. Mỗi lần đi công tác chỉ mua quà cho Hoắc Diệu, thường chỉ nghe lời mách lẻo phiến diện từ Hoắc Diệu, lạnh mặt cảnh cáo Khương Ninh không được bắt nạt Hoắc Diệu.
Anh hai Hoắc Tử Hằng chiều nay mới bị cô đá rớt xuống nước cũng là một người theo chủ nghĩa Hoắc Diệu.
Về phần anh ba Hoắc Minh Huy, mặc dù tính cách tương đối ôn hòa, cũng không có nhiều ác cảm với Khương Ninh, nhưng nếu bảo anh ta chọn cô hay Hoắc Diệu thì anh ta nhất định sẽ chọn Hoắc Diệu.
Chưa kể đến cặp song sinh em tư em năm, vậy thì càng không muốn nói.
Hai tên lãnh thanh này vẫn còn học cấp ba, sớm đã bị Hoắc Diệu thao túng thành cái dạng gì. Đối với chị gái ruột Khương Ninh không hề tôn trọng, hở ra tí là đuổi Khương Ninh cút khỏi Hoắc gia.
Trước đây cô lo lắng về tình cảm huyết thống, nên khi đối mặt với những người này dù có phải chịu đựng bao nhiêu uất ức cô cũng phải bấm bụng nuốt vào.
Về sau, những người này nếu như còn không sáng mắt mà tiếp tục chế nhạo cô, tới một người cô đánh một người, tới hai người cô đánh cả đôi!
Khương Ninh sau khi xuất viện đã phát triển kỹ năng mới: Đánh cặn bã thành mảnh vụn!
Có điều, Khương Ninh vẫn không quên trong người còn tồn tại một hệ thống.
Nhìn cơ thể chỉ còn lại ba ngày sống sót, Khương Ninh trong đầu chọc chọc hệ thống: “Ban nãy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ giá trị mạng sống còn có một cái là điểm công đức, đó là gì thế?”
“Ký chủ, tôi ở đây.”
“Tên đầy đủ của tôi là hệ thống từ thiện, đúng như tên gọi, tôi phát huy năng lượng tích cực và xây dựng một xã hội tươi đẹp hài hòa.”
“Nếu như hôm nay ký chủ không xuất hiện, theo quỹ đạo ban đầu, Vương Cường sẽ cùng cảnh sát giằng co suốt ba bốn tiếng, sau đó vì thân thể kiệt sức nên hắn tàn nhẫn đâm vào cổ con tin vì hắn biết rằng mình trốn không thoát. Cuối cùng hắn sẽ bị cảnh sát bắn chết tại chỗ, con tin cũng bị thương nặng và chết trên xe cấp cứu vì mất máu quá nhiều.”
“Sự xuất hiện của ký chủ đã làm thay đổi cục diện. Không những cứu được hai mạng người, đồng thời còn thay đổi số phận của những thành viên khác trong gia đình con tin, vì vậy điểm công đức sẽ được +3.”
Điều mà Khương Ninh càng quan tâm hơn là: “Điểm công đức có tác dụng gì?”
“Điểm công đức còn có thể gọi là vận khí. Công đức càng nhiều thì sự may mắn sẽ càng nhiều, cả đời suôn sẻ. Bây giờ ký chủ đang mắc bệnh nan y, có thể dùng điểm công đức đó để nuôi dưỡng và chữa lành cơ thể.”
“Đợi càng ngày cấp độ của ký chủ càng cao, ký chủ cũng có thể sử dụng lượng công đức để đổi lấy thứ mình muốn trong trung tâm mua sắm hệ thống.”
Sau khi hệ thống nói xong, trước mặt Khương Ninh bỗng hiện lên một màn hình hiển thị thông tin cá nhân của cô.
Ký chủ: Khương Ninh
Cấp độ từ thiện: 0 [1/10]
Khương Ninh từng chơi game nên có lẽ đã hiểu: “Tôi bắt một tên tội phạm là hoàn thành xong một nhiệm vụ. Hoàn thành xong mười nhiệm vụ mới có thể thăng cấp đúng không?”
“Đúng vậy.”
Khương Ninh vào tư thế chuẩn bị tấn công: “Bây giờ còn nhiệm vụ để làm không?”
“Có chứ.” Thấy ký chủ tích cực như vậy, hệ thống lập tức mở ra trang nhiệm vụ cho Khương Ninh xem.
“Tính đến thời điểm hiện tại, đất nước mới của chúng ta có hơn ba triệu kẻ phạm tội đang lẩn trốn. Hiện tại những nhiệm vụ tôi đưa ra cho cô đều cách cô khá gần đó: cùng huyện, cùng thành phố, hoặc là cùng tỉnh.”
“Nếu như xuất hiện những tội phạm như chiều nay hoặc tội phạm đang ở gần cô, tôi sẽ ra ngay nhiệm vụ mới tương thích.”
Nơi ánh sáng không chiếu đến sẽ sinh ra bóng ma, và cái ác sinh sôi nảy nở dưới bóng ma được gọi là vô lương tâm.
Ngay cả trong một môi trường có hệ thống pháp luật hoàn hảo và an ninh công cộng tốt như đất nước mới ở hiện tại vẫn có những kẻ liều lĩnh vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà gây nguy hiểm cho xã hội.