Editor: Cáo nhỏ ở rừng xanh

“Cái gì? Cậu nói tôi chỉ còn ba tiếng để sống thôi sao?” Khương Ninh nằm trên giường bệnh trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Không dễ dàng gì mới tỉnh lại từ cơn mê, lại nghe được tin bi thảm như thế này, ai có thể ngồi yên!!!

Cô mới hai mươi ba tuổi, còn trẻ như thế, tại sao phải sớm xuống chầu Diêm Vương uống trà vậy!!!

“Đúng thế, bởi vì mỗi ngày công việc của cô áp lực rất lớn, về nhà thì lại bất hòa với mọi người, thường xuyên giận dỗi, không dễ dàng mới có chút thời gian cho bản thân thì phải thức khuya đọc trộm tiểu thuyết. Điều này gây tổn hại sức khỏe quá mức, hao mòn thân thể khỏe mạnh dẫn đến bệnh nan y.”

Giọng nói đều đều của hệ thống vang lên.

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Ninh không ngừng tuôn ra hai dòng lệ.

Cô nhìn trần nhà trắng tinh phía trên đầu rồi đưa tay bấm chuông gọi bác sĩ.

Một bác sĩ trẻ mặc blouse trắng bước vào, trên tay mang theo bệnh án, vẻ mặt thông cảm nói với Khương Ninh:

“Khương tiểu thư, liên quan đến bệnh tình của cô, chúng tôi có một tin xấu muốn thông báo…”

Nếu lời hệ thống nói là giả thì lời của bác sĩ hoàn toàn đúng.

Sau khi biết bản thân thật sự mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, Khương Ninh lập tức rút kim tiêm trên tay ra, đứng dậy khỏi giường.

Cô y tá nhỏ sửng sốt: “Bệnh nhân này, cô định làm gì?!”

Khương Ninh kỳ quái nhìn cô ta một cái: “Xuất viện.”

Nếu như đã không thể sống, vậy thì truyền dịch để làm gì.

Sinh mệnh chỉ còn ba tiếng cuối cùng, đương nhiên phải làm chuyện có ý nghĩa.

Lấy điện thoại xong, Khương Ninh vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, kéo ghế sau của một chiếc taxi ngồi vào, giọng nói trong trẻo: “Bác tài, đi đến khu biệt thự Vĩnh An.”

“Được thôi!”

Gần đây, tiểu thư Hoắc Diệu của Hoắc gia mới nhận được vai chính của phim ⟪Phù Hoa Cung⟫ đang rất nổi tiếng, Hoắc gia còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc trong biệt thự.

Hoặc Diệu mặc một bộ lễ phục màu xanh lam, đứng trong sảnh như ánh trăng đang được tinh tú vây quanh.

Vừa nhìn thấy cô ta, trong mắt Khương Ninh bùng lên ngọn lửa.

Cái thứ bạch liên hoa này dám chiếm đoạt thân phận của cô, suốt ngày hoa ngôn xảo ngữ châm ngòi gây xích mích, lại còn hắt nước nước bẩn lên người cô!

Khương Ninh hung hăng bước tới, túm tóc Hoắc Diệu, trực tiếp tát cô ta hai phát.

Hoắc Diệu tru tréo như heo bị cắt tiết: “Aaaaaa!”

“Đừng ồn ào.” Khương Ninh giơ tay giáng tiếp hai bạt tai.

Tiếng kêu lanh lảnh của những cái tát khiến mọi người phải kinh ngạc.

Hoắc Diệu lập tức ngậm miệng.

Khương Ninh âm thầm lắc lắc tay: “...”

Đồ trà xanh này mặt dày ghê, đánh đau cả tay QAQ…

Ánh mắt cô rơi vào bể bơi ngoài trời, cô liền kéo Hoắc Diệu xụi lơ như cá chết đi ra đó.

Hoắc Diệu muốn vùng vẫy, nhưng không biết vì sao Khương Ninh lại mạnh như vậy! Cô ta hoàn toàn không thoát ra được!

Khương Ninh kéo Hoắc Diệu đến mép hồ bơi, giơ tay xô cô ta xuống.

—Ùm— Một tiếng!

Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi khiến mọi người bàng hoàng.

Anh hai vội vàng lao tới, mặt mày hung dữ hét lên: “Khương Ninh, cô bị điên hả! Cô đang làm cái quái gì vậy!”

Khương Ninh nổi điên, giọng nói còn to và giận dữ hơn hắn: “Tôi làm cái gì! Tôi ở bệnh viện sắp chết đến nơi, mấy người không thăm tôi mà còn ở đây vui vẻ mở tiệc!”

“Cô sắp chết thì liên quan gì đến chúng tôi!” Hoắc Tử Hằng là một con vịt cạn không dám xuống nước, chỉ có thể gầm lên: “Mau mau đưa Diệu Diệu lên bờ, tí nữa tôi sẽ xử lý cô sau!”

“Hứ!” Khương Ninh cười lạnh, tiến lên, nhấc chân đạp luôn Hoắc Tử Hằng xuống nước.

“Aaaa, có chuyện gì vậy? Khương Ninh! Sao cô lại ở đây! Đây là chuyện gì vậy!”

Mẹ Hoắc đến sau thấy cảnh tượng này thì sốc.

Cha Hoắc đi theo sau, cau mày bình tĩnh: “Khương Ninh, mày lại phát bệnh rồi.”

Con trai con gái rơi xuống nước, cha Hoắc vẫn còn lòng dạ để ý đến các vị khách đang xem náo nhiệt xung quanh: “Thật xin lỗi, từ nhỏ Khương Ninh đã mắc bệnh thần kinh, thường xuyên không kiểm soát được cảm xúc và hành vi.”

“Bệnh thần kinh? Tôi thấy ông mới là người có bệnh đó! Cả nhà ông đều có bệnh!” Khương Ninh tiến lên, đá mạnh vào cha Hoắc đang đứng đối diện, khiến ông ta bay hơn hai mét trước khi rơi xuống bể bơi.

Vẫn còn mẹ Hoắc đang đứng kế bên, Khương Ninh cũng không buông tha, đá bà ta rơi xuống nước giống hệt như nãy giờ, “Các người đã không chào đón tôi thì tại sao lúc đó lại rước tôi về làm cái gì!”

Cha Hoắc chật vật ngoi lên từ mặt nước, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, tức giận hét lên: “Điên rồi! Mày điên thật rồi!”

Khương Ninh móc điện thoại ra, chụp cho bốn người một nhà những bức ảnh dưới nước thật đẹp, còn dành thời gian trả lời họ: “Giờ ông mới biết hả?”

Vẫn nhớ ban nãy cha Hoắc mắng cô là đồ bệnh tâm thần, cô đặc biệt ăn nói hùng hồn: “Dù sao tôi cũng bị bệnh thần kinh, ông làm gì được tôi?”

Cha Hoắc tức giận đến run rẩy: “Bảo vệ đâu! Mau đến tóm cô ta lại!”

Bảo vệ đang trốn sau lưng các quan khách không thể không ra ngoài.

Thấy bọn họ như con tôm chân yếu đang vây quanh mình, Khương Ninh khẽ cử động, lần lượt đá từng người bay đi.

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!”

Ngay cả âm thanh từng người rơi vào nước cũng rất nhịp nhàng và đẹp mắt.

Khương Ninh trầm ngâm một hồi. Lúc đá người cuối cùng xuống nước, đúng lúc đối phương lại đập trúng Hoắc Diệu đang leo lên bờ.

Hoắc Diệu bị đối phương đập trúng, người hắn ta cứng như đá khiến thân thể cô ta đau nhức, sau đó “Aaaaa” một tiếng rồi lại rơi xuống nước.

Cô ta là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, từ sớm khi trời chưa sáng đã phải thức dậy trang điểm tạo hình. Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá trễ ngực màu xanh lam, bên trên còn đính những viên đá lung linh sắc màu.

Vốn dĩ chiếc váy đang phiêu phiêu như tiên nữ, sau khi gặp nước biến thành trong suốt, dáng người đầy đặn cùng những đường cong mà cô ta kiêu hãnh giờ đây gần như bại lộ trước ánh mắt mở to của mọi người.

Hoắc Diệu xấu hổ ở trong nước khóc lớn.

Cô ta khóc càng thảm thiết, cha mẹ Hoắc càng thêm tức giận, trong lòng Khương Ninh càng thêm vui vẻ.

Cô và Hoắc Diệu từ nhỏ thân phận đã bị tráo đổi một cách ác ý.

Khương Ninh vốn là thiên kim của Hoắc gia lại bị bán vào trong núi. Từ nhỏ cô đã bị ức hiếp và hành hạ, không dễ dàng gì mới về lại được Hoắc gia. Hoắc gia không nỡ rời xa Hoắc Diệu đã nuôi từ bé, không những che giấu thân phận thiên kim thật của cô, mà còn yêu cầu cô phải bấm bụng nuốt giận ở khắp nơi.

Mà cô trước đây đúng thật là đầu óc bị vô nước!

Vọng tưởng có được phần tình cảm của gia đình không đáng một xu kia, cô đã phải chịu đựng nhường nhịn mọi lúc mọi nơi! Ngay cả khi Hoắc Diệu hắt nước bẩn vào người thì cô cũng chỉ biết giải thích chứ không dám nổi điên.

Nếu không thì sao cô đang trẻ trung khỏe mạnh mà phải chịu đựng biết bao sự oán hờn đến mức mắc bệnh nan y như thế.

Những năm chưa về Hoắc gia, cô sống một mình tự do tự tại, tháng ngày trôi qua vui vẻ như thần tiên.

Cô ở bên ngoài lang thang hơn ba năm, không mắc một căn bệnh nhỏ nào, mới về Hoắc gia chưa bao lâu mà cô được chẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Khương Ninh tối sầm lại, cảm giác muốn đánh người lại dâng lên.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía người nhà họ Hoắc.

Cha mẹ Hoắc và Hoắc Tử Hằng đã thành công lên bờ nhờ sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, chạm đến ánh mắt tối tăm của Khương Ninh, cả ba người đột nhiên run lên,

Tay Khương Ninh có chút ngứa ngáy, khi cô định bước tới đánh người Hoắc gia thì âm thanh hệ thống máy móc vang lên trong đầu:

“Đinh! Phát hiện ở khu Thành Đông có một tên côn đồ phạm tội giết người, yêu cầu ký chủ ngay lập tức đến hiện trường vụ án và bắt giữ kẻ sát nhân này.”

Khương Ninh cau mày: “Cậu còn chưa đi?”

“Chúng ta đã được ràng buộc với nhau rồi á, khi nào ký chủ chưa chết thì tôi vẫn chưa đi được, mời ký chủ nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.” Hệ thống chuyển sang âm thanh dễ thương.

Khương Ninh trợn mắt, không đợi cô mở miệng, hệ thống lại nói tiếp: “Khen thưởng nhiệm vụ: Mạng sống thêm 3 ngày.”

Mạng sống thêm 3 ngày?

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Khương Ninh thấy mình còn hai tiếng tám phút nữa để sống, cô trừng mắt nhìn người nhà họ Hoắc: “Bây giờ tôi có công việc, đợi tôi sống sót trở về tôi lại đánh mấy người!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play