Tần Nhị Bảo vừa thấy là cô, phản ứng đầu tiên của hắn lại là xoay người trốn đi!
Một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao lớn lại đi trốn ở góc chợ, giống như là một con đà điểu mập mạp vậy.
Phương Thanh Nghiên nhịn không được khóe miệng co rút một trận, bộ cô là hông thủy hay mãnh thú hay gì mà sao một người đàn ông trưởng thành khi nhìn thấy cô lại có thể sợ thành như vậy được chứ?
Bất quá cũng không trách Tần Nhị Bảo được, lần trước hắn bị Từ Phương giật dây, sau lại bị Tân Vĩnh Thọ giáo huấn cho một phen, vì thế trong lòng hắn đối với Phương Thanh Nghiên tất nhiên là cũng có chút kiêng kị.
Về phần Tần Nhị Bảo tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, vậy đương nhiên là hắn đến xin miếng cơm rồi. Đầu óc hắn vốn không được linh hoạt, học cái gì cũng không được, bán sức cũng không ai muốn mua, nên từ sau khi cha mẹ hắn chết ngay cả bụng cũng không được ăn no, vì thế hắn chỉ có thể ở trong thôn làm chút nghề như là trộm gà trộm chó.
Sau khi bị người ta bắt được thì bị đánh cho mấy trận, rồi bị đuổi lên núi, cũng từ đó hắn bắt đầu ở trong núi tìm đồ đáng giá để đi bán.
Phương Thanh Nghiên nghe Tần Viện nói qua không ít chuyện của Tần Nhị Bảo, người này ở trong thôn cũng được xem là rất thân kỳ đi. Tuy rằng hắn không có đầu óc, thân thể cũng không được bình thường, nhưng tựa hồ kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, sau khi bị đuổi lên núi, cuộc sống của hắn đúng là dễ chịu hơn không ít, cứ nhìn ba vòng của hắn là có thể biết được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT