Quán bún ốc phát triển không ngừng, hơn nữa còn nhận được một vạn đồng từ tiền bồi thường của Lưu Bội Trân, Tân Thục Huệ hiện tại hoàn toàn có thể tự xưng là một phú bà.
Bà thấy Phương Thanh Nghiên kinh doanh quầy bán đồ vặt bên ngoài trường, trong phòng thường xuyên bị đóng hàng hóa chồng chất không có được một khoảng trống, liền đề nghị có nên đi tìm một phòng khác cho cô hay không.
Phương Thanh Nghiên cũng có tính toán như vậy, chỉ là do bị hạn chế về vốn nên đến nay vẫn chưa thực hiện được.
Lần kiện tụng này tốn không ít nhân lực và vật lực, tiền cô kiếm được ở quầy bán đồ vặt cũng đều tiêu hết rồi, mà cô cũng không muốn phải dùng tiền Tân Thục Huệ kiếm được, bởi cô hy vọng mẹ mình có thể tiết kiệm nhiều tiền một chút ở trên người.
Hơn nữa, nửa năm sau khi mở quầy hàng ăn vặt, Phương Thanh Nghiên cảm thấy việc này quá mệt mỏi, một mình cô vừa nhập hàng lại vừa kiêm luôn vị trí nhân viên bán hàng, phải nói là vô cùng bận rộn.
Nếu cô thuê thêm người thì lợi nhuận sẽ giảm xuống, huyện Nam Hương là địa phương nhỏ, tiên của học sinh tuy là dễ kiếm, nhưng học sinh cũng rất nghèo, đồ quá đắt bọn họ sẽ mua không nổi.
Cho nên, Phương Thanh Nghiên vẫn cảm thấy đem công việc này giao cho người khác làm cho xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT