La Hồng Hà than thở: "Ai có thể nghĩ đến đứa trẻ này là cậu ấy cứu được từ trong tay bọn buôn chứ, đúng là tạo nghiệp mà, đều làm cha làm mẹ giống nhau khiến cho chúng tôi cũng rất đồng cảm với vợ chồng hai người..."
Vẻ mặt bà ta đồng tình mà nhìn Vu Linh Na, lòng đầy căm phẫn nói: "Chúng tôi đều là người làm cha làm mẹ, tôi là có thể hiểu được cảm giác của cô, phải thất đức đến mức nào mới có thể yên tâm thoải mái cướp đứa bé về rồi coi con gái nhà người ta như con mình, như vậy có khác gì bọn buôn người đâu!"
Khóe miệng Vu Linh Na giật giật, nhất thời không biết nên nói gì, nếu không phải đã biết trước đối phương cũng đang diễn trò, chỉ sợ còn tưởng rằng người này là người vô cùng lương thiện, chính trực.
"Hiện tại tôi không muốn truy cứu cái gì cả, tôi chỉ muốn tìm được con gái của tôi!"
Vu Linh Na lấy ra khăn tay đã chuẩn bị từ trước, lau lau khóe mắt, thần sắc đau thương: "Tôi đã tìm con gái suốt mười hai năm, tới hôm nay mới có manh mối. Bây giờ tôi chỉ muốn đưa con gái về nhà với chúng tôi thôi..."
La Hồng Hà nhìn thoáng qua Phương Thanh Nghiên. Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Phương Thanh Nghiên sau khi cô lớn lên, chỉ cảm thấy dáng vẻ cô bé này quả nhiên rất xuất sắc, không giống như loại con gái mà huyện Nam Hương bé tí này sẽ có, khí chất giống hệt người lớn lên ở thành phố lớn như Vu Na Linh.
Trong lòng bà ta không còn nghi ngờ, lại an ủi: "Đúng vậy, tìm được con gái về là tốt nhất. Trong tin tức nói đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc, có thể sống sót đều là hiếm thấy, chớ nói đến cô bé này lớn lên xinh đẹp, đoan trang như vậy, chắc chắn là chưa từng chịu khổ..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT