Phương Thanh Nghiên tiếp tục nói: "Mẹ, con biết trong lòng mẹ có rất nhiều cố ky, nhưng đây không phải là nguyên nhân để ngăn cản mẹ tiến lên. Nếu vì chuyện này mà mẹ dừng lại thì đối với mẹ hay là đối với chú Hồng mà nói cũng không công bằng. Cho nên là vì mẹ, hay vì chú Hồng, thì mẹ cũng cho chú ấy một cơ hội đi."
Theo ngữ điệu non nớt của cô, ánh mắt Tần Thục Huệ đang hoảng loạn dân dần cũng bình tĩnh lại.
Đạo lý dễ hiểu như vậy, nhưng phải đợi một đứa nhỏ đến nói cho bà nghe. Bộ dáng của bà tuy có có chút chật vật, nhưng tâm tình đúng là tốt hơn không ít.
Bà cầm tay con gái, thật lòng nói: "Cảm ơn con, Thanh Nghiên."
Lúc này, phòng bếp một lân nữa sáng lên, Hồng Minh đã thay bóng đèn xong.
Ông tất nhiên là không biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tần Thục Huệ khóe mắt có chút đỏ, liền cười trêu ghẹo một câu: "Ánh mắt của cô sao lại đỏ y hết một con thỏ vậy chứ? Thanh Nghiên nhà cô cũng đã nói, mỗi cái sinh nhật về sau của cô đều phải kinh hỉ như vậy, cô cũng phải tập quen dần đi."
Tần Thục Huệ lau khóe mắt ướt đẩm của mình, bật cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT