Chỉ khi mượn tiếng nước rửa chén che giấu, tiếng nức nở của bà mới không rõ ràng như vậy, bất quá bả vai không ngừng run rẩy kia của bà, đôi khi còn thường thường nấc cục, muốn cho người ta không chú ý cũng khó.
Đúng lúc này, trước mắt bà đột nhiên tối sầm, đèn phòng bếp hình như hỏng rồi.
Thay bóng đèn không phải chuyện khó khăn gì, thế nhưng đối với các căn nhà tự xây này thì trân nhà rất cao, ước chừng ba mét, cho dù Tân Thục Huệ giãm lên ghế cao nhất trong nhà cũng không thể với tới. Vì thế cả người bà không ngừng lắc lư, nhìn vào đúng là rất dọa người.
Hồng Minh Viễn một mặt cùng Phương Thanh Nghiên nói đùa, một mặt thường hay liếc mắt nhìn vào phòng bếp một cái. Mắt thấy một màn này, ông vội chạy một bước dài vọt vào trong phòng bếp.
"Nguy hiểm, mau xuống đây!"
Tần Thục Huệ bị một tiếng động bất thình lình này của ông làm cho hoảng sợ, cả người không ngừng lung lay, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Hồng Minh Viễn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy người, ôm eo bà như ôm gà con lôi người từ trên ghế xuống, tức giận đến đỏ cả mắt: "Cô leo cao như vậy làm gì, nếu chẳng may bị ngã thì phải làm sao đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT