Họ sánh vai bước xuống cầu thang, như thể có một sự thấu hiểu ngầm với nhau, không ai nói gì cả.
Mãi cho đến khi gần tới cửa của tòa tháp nhỏ, Tần Yếm dừng lại, nghiêng người nhìn cô một cái. Biểu cảm trên gương mặt anh thay đổi một chút, như muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào, rồi anh khẽ cười.
"Văn Doanh," anh gọi tên cô bằng chất giọng trầm thấp. Bóng tối nặng nề từng hiện trên anh đã dần phai mờ, anh nhìn cô với ánh mắt như mang theo chút nụ cười, "Em định mang theo cái cán chổi của toà tháp này đi à?"
Văn Doanh sững sờ. Cô gần như lập tức muốn ném cái cán chổi trong tay như thể đang cầm phải một củ khoai nóng. Thật không ngờ cô đã ngang nhiên cầm nó từ tầng hai xuống đây mà không hề để ý.
Cô đã đi cùng Tần Yếm một đoạn đường dài như vậy mà vẫn mang theo cái cán chổi này!
Văn Doanh thật sự có thể thề rằng trong mười bảy năm ngắn ngủi của đời mình, chưa từng có khoảnh khắc nào lại khiến cô ngượng ngùng đến vậy, cô ước gì tòa tháp nhỏ bị nứt làm đôi để cô có thể nhảy vào khe nứt đó mà trốn đi.
"Cứ để nó lại trong phòng chứa đồ ở tầng một đi." Tần Yếm khẽ cười rồi nhanh chóng sắp xếp, "Toà tháp này thường ít người qua lại, nhân viên vệ sinh chỉ làm việc vào các ngày lẻ. Ngày mai anh có một tiết học ở đây, anh sẽ đem nó lên lại tầng hai."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT