Vệ Phong Hoa xưa nay thích đánh chó đã rơi xuống nước, vì thế kéo Kiều Diệp đi đến trước mặt Tống quý phi.
Nàng thái độ kiêu căng liếc Quý phi một cái: “Quý phi nương nương, về sau nói chuyện vẫn là tích chút khẩu đức đi.”
Lại ý vị thâm trường cường điệu: “Cũng nên hiểu rõ, cho dù ngươi là quý phi cao cao tại thượng, cũng không phải ai cũng có thể giẫm và nhục nhã đâu. Nếu không lại bị thêm hai lần trừng phạt như vậy, ngươi còn không phải bị các tần phi khác trong hậu cung cười chết sao?”
Trừ phi Ngũ hoàng tử về sau làm Hoàng đế. Nếu không Tống quý phi đừng mơ tưởng ở trước mặt nàng nhục nhã nữ nhi của nàng. Nghĩ như vậy, có vẻ như thật đúng là không thể để cho Ngũ hoàng tử thượng vị. Nếu không sau này Tống quý phi không phải có thể thường xuyên bới móc nhục nhã nàng, muốn trừng trị nàng như thế nào thì trừng trị Tiểu Diệp Tử như thế đó sao? Càng nghĩ càng cảm thấy cho dù không rõ ràng đứng về phía Thái tử, cũng phải kéo chân sau của Ngũ hoàng tử xuống, không thể để cho hắn thượng vị.
Nàng quyết định về sau sẽ mách lẻo với hoàng đế và thái hậu nhiều hơn về Ngũ hoàng tử và quý phi. Nếu Ngũ hoàng tử biết một hành động của mẫu phi hắn, sau này hắn không ít lần bị Vệ Phong Hoa mách lẻo, khiến Hoàng đế và Thái hậu nhìn hắn càng ngày càng không vừa mắt. Thậm chí bởi vì Vệ Phong Hoa và Giang Dực Lân, Trấn Quốc Công phủ cũng từng chút nghiêng về phía Thái tử. Đúng là một đồng đội heo. Hắn sẽ bật khóc.
Tống quý phi nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Vệ Phong Hoa cười cười: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play