Vũ Chí Hành đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ôn Hương Liên tóc tai bù xù ngồi đó, sắc mặt còn có chút trắng bệch, không có chỉnh trang trang điểm, cộng thêm trải qua những chuyện này, cả người nàng ta nhìn qua rất tiều tụy, càng lộ ra vẻ già hơn bình thường vài tuổi, cũng làm cho sự ghét bỏ trong lòng Vũ Chí Hành sâu thêm vài phần. Nhưng lần này hắn không biểu hiện ra ngoài, mà là đi qua, thanh âm ôn hòa hỏi: “Sao còn chưa đi ngủ?”
Ôn Hương Liên dùng góc độ cùng biểu lộ Vũ Chí Hành thích nhất nhìn về phía hắn.
Nàng ta dịu dàng đáng thương đỏ mắt nói: “Không ngủ được. Phu quân, chàng tin tưởng thiếp, thiếp và tên hoàn khố kia thật sự không có chuyện gì. Trước hôm nay, ta còn chưa từng gặp hắn.”
Vũ Chí Hành thở dài: “Ta tin tưởng ngươi nhưng vậy thì có thể làm sao?”
Hắn cũng không có đi vòng vèo: “Trước đó lão phu nhân gọi ta qua, bảo ta hưu ngươi. Ta không đồng ý, bà ta liền uy hiếp ta. Nói nếu như ta không hưu ngươi, bà ta liền muốn đi nhà mẹ đẻ, để người nhà mẹ đẻ chèn ép ta. Sau đó để ta nhường lại đại quyền của Bá phủ, giao cho Hướng Huy.”
Trên mặt hắn ta mang theo vẻ thống khổ, lại nói: “Bà ta ép ta như vậy, ta thật sự rất khó. Nếu ta không nghe bà ta, sau này chẳng những bản thân ta sẽ khó khăn bước đi, cũng không cách nào che chở ngươi nữa.”
Ôn Hương Liên nghe nói như thế, đồng thời không thể tin được, lại đột nhiên có loại cảm giác tảng đá rốt cục rơi xuống. Nếu không phải nàng ta ở trong viện lão phu nhân an bài nha hoàn, sợ thật đúng là sẽ tin tưởng những lời này của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT