Sau khi Giang Dực Lân rời khỏi Hầu phủ, lại đi Thiên Tiên Lâu kết bạn, vẫn không đi vào phòng, mà là ngồi ở vị trí bắt mắt nhất trong đại sảnh.
Ngay từ đầu mọi người còn nghĩ, có phải hắn lại muốn khoe khoang cái gì hay không. Ai biết hôm nay Giang Dực Lân không bày đồ ra, mà gọi mấy bầu rượu, uống hết chén này đến chén khác. Cả người nhìn qua có chút buồn bực.
Chờ người đến Thiên Tiên Lâu không sai biệt lắm, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất. Tên tùy tùng rất hiểu hắn kia, liền mở miệng hỏi: “Tam ca, ai chọc tới huynh vậy? Sao lại cứ uống rượu giải sầu thế.”
Người ngồi cùng bàn cũng tò mò hỏi: “Tam ca, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu như có chỗ cần dùng đến các huynh đệ, ngươi cứ việc nói.”
Giang Dực Lân chính là chờ bọn họ hỏi. Hắn thở dài nói: “Các ngươi không giúp được ta, là chuyện của tổ phụ ta.”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người lập tức dấy lên tâm tư tìm tòi nghiên cứu nghe ngóng, thật sự là trong kinh thành gần đây không có bao nhiêu việc vui, chuyện lúc trước của lão hầu gia cũng rất ngon cơm.
Tiểu tùy tùng rất hiểu Giang Dực Lân, vì thế cố ý hỏi: “Tổ phụ ngươi có chuyện gì? Cho dù chúng ta không giúp được gì, ngươi nói ra, chúng ta cũng có thể nhìn xem, có thể ra chủ ý cho ngươi hay không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT