Kiều Diệp biết Đại Dần đối với nữ tử, còn có một loại phong hào là Hương Quân, thấp hơn Huyện chủ, không có thực quyền nhưng tương đương với thân phận được nâng lên, nhưng nàng lại không có hứng thú gì. Hiện tại nàng chỉ là nông nữ, coi như được phong Hương Quân, hiện tại đi kinh thành, lại có mấy người có thể đem cái Hương Quân này của nàng để vào mắt? Quá yếu. Nếu nàng có bản lĩnh, có thể khiến Hoàng đế càng ngày càng coi trọng, cho dù là nông nữ, người khác cũng không dám coi thường, không chừng tương lai nàng có thể kiếm được một huyện chủ, hoặc là phu nhân gì đó, để hoàng đế chủ động phong nàng, mà không phải đi mời Tiêu Thất đi giúp đỡ cầu được.
Một vị hương quân cấp thấp, nàng thật sự không để vào mắt, lại nói thứ này không đáng tiền. ngoại trừ thân phận đẹp một chút, không có chỗ tốt quá thực tế, còn có thể quá gây chú ý. Tình huống của nàng bây giờ không thích hợp quá mức phách lối, hấp dẫn ánh mắt của những người thượng tầng kia tới nhìn chằm chằm mình.
Thôn trang và núi ở ngoại ô kinh thành, cũng không phải có tiền là có thể mua được. Để Hoàng đế ban thưởng, chẳng những không cần dùng tiền, không cần đi quan hệ liền có thể đạt được, còn là ngự ban. Sau này trồng ra thứ gì tốt, hoặc phát triển tốt, cũng không ai dám ngấp nghé cướp đoạt, thực sự có ích hơn nhiều.
Huống chi, nàng chính là muốn để thái tử cùng Tiêu Thất thiếu một nhân tình, cũng không muốn để cho một thân phận Hương Quân là đã trả xong nhân tình. Bất quá nàng dĩ nhiên sẽ không nói với Tiêu Thất ý nghĩ của mình, mà là nghiêm nghị bổ sung một câu: “Mặc dù ta là nữ tử nhưng cũng muốn cống hiến sức lực nhỏ bé không đáng kể của ta cho Đại Dần. Hy vọng Đại Dần ta có thể càng ngày càng tốt, càng ngày càng cường đại.”
Lại lộ ra vẻ mặt hào hùng: “Nếu là tướng sĩ biên cảnh mỗi người đều có thể mang một đôi giày da đế cao su, đi đem kẻ địch đánh cho tè ra quần, nghĩ liền sảng khoái hào khí. Cho nên ta sao có thể cầm cái này đi cầu phong hào gì đó?”
Tiêu Thất nghe xong, đột nhiên cảm thấy mình trước đó quá vì lợi ích. Hắn nghiêm trang hiếm có, nhìn Kiều Diệp dựng thẳng ngón tay cái: “Không hổ là con gái nuôi của biểu cô, quả nhiên là bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Lời này của ngươi, ta nhất định giúp ngươi chuyển cáo phụ hoàng.”
Kiều Diệp khiêm tốn cười với hắn: “Quá khen rồi.” Vốn chính là nàng muốn lời này truyền đến tai hoàng đế cùng thái tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT