Edit: Băng nhi – Beta: Lune
Đám người hóng hớt xung quanh xôn xao đồng loạt mở to mắt.
Cậu học sinh bị đập u đầu còn chưa kịp định hình, ngơ ngác nhìn Phó Thành Trạch trước mặt, im lặng mấy giây mới lắp bắp thốt ra được một câu: “Phó, anh Phó, anh đánh nhầm người đấy à? Tên giả mạo ở bên kia…”
Nghe thấy tính từ chói tai này nhảy ra lần nữa, Phó Thành Trạch lập tức cau mày, dứt khoát đấm cho cậu học sinh kia cái nữa.
Bên cạnh thoáng chốc vang lên từng tiếng hít hà, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra rằng người rất thân với Bùi Ngôn trước đây Phó Thành Trạch đang bảo vệ người đã cướp đi gia đình của Bùi Ngôn.
Cậu học sinh bị u đầu cuối cùng ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa, ai oán xoa đầu, không hiểu vì sao anh Phó lại đột nhiên quay súng lại bắn quân mình.
Thật ra Phó Thành Trạch cũng rất ngạc nhiên trước phản ứng vô thức của mình. Vốn dĩ sau khi biết được nội tình, cậu ta cảm thấy Bùi Thanh Nguyên quá xui xẻo nên mới thuận mồm nói sẽ bảo vệ đối phương.
Nhưng từ lúc đến trường, cậu ta liên tục nghe thấy những người khác bàn tán về Bùi Thanh Nguyên, có người gọi hắn là kẻ giả mạo, thậm chí còn có những lời khẳng định và suy đoán thậm tệ hơn như thế, vô số ác ý như thủy triều dâng lên khắp nơi, ngay cả khi bọn họ không biết sự thật đằng sau chuyện này rốt cuộc là gì.
Bị tiếng ồn ào bao quanh, Phó Thành Trạch bỗng nhớ đến lời đứa bé kia nói với mình.
“Anh ấy bị đánh tráo từ lúc rất nhỏ, nhỏ đến mức chưa biết gì cả, đó là lỗi của người lớn. Nếu anh ấy có thể tự chọn, nhất định sẽ muốn được ở bên mẹ mình mỗi ngày.”
Cậu ta bất giác suy nghĩ, nếu lúc nhỏ bản thân cậu ta cũng gặp phải chuyện như vậy thì sao?
Cậu ta sẽ trưởng thành trong sự sai lầm này mà không biết gì hết, ngày càng ỷ lại vào người cha người mẹ không cùng huyết thống với mình. Cho đến một ngày sai lầm này được tiết lộ, bản thân đột nhiên mất hết tất cả, mất đi mối quan hệ gia đình thân thuộc nhất, mất đi cuộc sống bình yên êm đềm, bị đẩy vào một hoàn cảnh xa lạ. Một ngày nọ, khi cậu ta bước vào cổng trường, cậu ta sẽ bị những học sinh mang vẻ mặt hóng hớt kia vây xem bàn tán. Kể từ đó bị gán cho biệt danh khó nghe rồi đánh mất cái tên vốn có của mình…
Thế giới từng có sụp đổ hoàn toàn, mà cậu ta từ đầu tới cuối đều không làm sai bất cứ điều gì.
Phó Thành Trạch cảm thấy bản thân mình có khi sẽ phát điên mất, sau đó đi tìm từng tên dám bàn tán về mình rồi đập cho một trận, đến khi nào hoàn toàn không thể cử động được mới thôi, dù sao những ngày như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên giờ phút này, cậu ta cảm nhận được sự đồng cảm về nỗi tuyệt vọng và căm phẫn, cậu ta không gặp phải chuyện này không phụ thuộc vào việc bản thân cậu ta đã làm gì, mà chỉ đơn giản là vì cậu ta may mắn, không có người lớn nào gây ra lỗi lầm.
Nhìn những khuôn mặt vẫn còn trẻ con nhưng lại nói ra những lời làm tổn thương tới người không liên quan gì đến mình xung quanh, Phó Thành Trạch bỗng thấy khó chịu kinh khủng.
Khó chịu đến mức không còn thấy đói nữa.
Cậu ta túm chặt lấy cổ áo của cậu học sinh bị u đầu kia, liếc một lượt xung quanh, lời nói kèm theo ý đe dọa: “Còn để tao nghe thấy mấy lời bậy bạ như vậy nữa, xem tao xử lý chúng mày thế nào.”
Chiều cao 1m85 cùng tiếng xấu xưa nay của Phó Thành Trạch vẫn rất có sức uy hiếp, đám học sinh đổ thêm dầu vào lửa kia khúm núm đáp lại, sau đó chạy mất dạng.
Chuông vào tiết tự học chuẩn bị vang lên, cổng trường chỉ còn cậu ta với Bùi Thanh Nguyên.
Dù sao lúc trước mình cũng từng nói xấu trước mặt người ta nên Phó Thành Trạch vẫn thấy hơi xấu hổ. Cậu ta do dự một lúc rồi chủ động chào hỏi: “Ừm thì… em trai cậu rất đáng yêu.”
Bùi Thanh Nguyên sớm đã hoàn hồn lại từ sự chới với ngắn ngủi, hắn nhận ra sự thay đổi đột ngột của Phó Thành Trạch chắc chắn có liên quan tới hệ thống nhà mình. Chỉ trong vài phút, Phó Thành Trạch chẳng những mất một chiếc bánh kếp mà còn bị tẩy não triệt để, cũng không biết hệ thống làm được điều đó bằng cách nào.
Hắn không tiếp tục tốn thời gian ở đây mà đẩy xe đi thẳng qua Phó Thành Trạch, bình thản nói: “Chúng ta hòa nhau.”
Một lần bôi nhọ cùng một lần giúp đỡ bù trừ cho nhau vừa hay khiến mối quan hệ giữa hắn và Phó Thành Trạch trở lại là bạn học bình thường không có mâu thuẫn.
Nhưng ở khoảnh khắc lướt qua nhau, Phó Thành Trạch lại nghe thấy người kia thì thầm như độc thoại, vừa như đang hỏi cậu ta.
“Sao tự nhiên cả trường đều biết chuyện này?”
Phó Thành Trạch đứng ngẩn ra đó một lúc rồi mới quay gót về lớp.
Phải đấy, tại sao chứ?
Tối qua, Lâm… à không, Bùi Ngôn bỗng nhiên rủ mấy đứa bạn THPT Số 2 trong đó có cả cậu ta đến tụ họp. Cả đám học sinh cấp ba vốn dĩ đang trò chuyện rất vui vẻ sau cả kỳ nghỉ Hè không gặp nhau, cho đến khi Bùi Ngôn nhắc đến việc hoán đổi thân thế, ai nấy cũng đều trở nên căm phẫn sục sôi.
Phó Thành Trạch là người đầu tiên nói mình muốn giúp bạn tốt xả giận, nhưng cậu ta chỉ muốn dùng nắm đấm của mình để dạy thằng oắt lòng dạ khó lường trong tưởng tượng kia một bài học mà thôi, chứ không hề nghĩ đến việc lan truyền chuyện này cho cả trường biết, hủy hoại danh dự của đối phương, bởi vì cậu ta cảm thấy rằng đây là việc riêng tư của nhà người khác, không cần thiết phải phơi ra cho thiên hạ biết.
Là do người khác tung tin sao?
Bùi Ngôn… cậu ấy có biết không?
Phó Thành Trạch nghĩ mãi không ra.
…
Bùi Thanh Nguyên bước vào lớp A3 trong tiếng chuông. Không biết do tiếng chuông hay do hắn mà lớp học vốn đang nhốn nháo thoắt cái đã yên tĩnh lại.
Sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Phó Thành Trạch cùng đám bạn của cậu ta tại cửa hàng bán đồ ăn sáng, Bùi Thanh Nguyên đã đoán trước được tình cảnh ở trường của mình ngày hôm nay rồi.
Điều hắn gặp phải ở cổng trường chưa phải là điều tồi tệ nhất, vì thử thách khó xử hơn còn đang chờ hắn tại lớp A3.
Bởi đây là lớp mà Bùi Ngôn từng học.
Hắn và Bùi Ngôn đã đổi lại thân phận, đổi lại gia đình cũng như trường học với nhau trong kỳ nghỉ Hè. Với sự quan tâm mà vợ chồng Bùi Minh Hồng dành cho con ruột của mình, họ chắc chắn sẽ không để cậu ta chuyển vào lớp mà Bùi Thanh Nguyên đã từng học, nhưng Bùi Thanh Nguyên thì khác.
Hắn không biết mình được chuyển vào lớp A3 là để lấp đầy ghế trống mà Bùi Ngôn để lại hay do tình cờ, hoặc là do một sự sắp xếp đặc biệt nào đó.
Những người ngồi trong lớp học này đều là bạn của Bùi Ngôn, trước đây Bùi Ngôn là lớp trưởng, trong mấy ngày vừa chuyển vào đây, Bùi Thanh Nguyên không chỉ một lần nghe thấy người khác nhắc đến chuyện lớp trưởng đột nhiên biến mất trong kỳ nghỉ Hè này, dường như cậu ta rất thân thiết với mọi người ở đây.
Và mối quan hệ tốt đẹp này dĩ nhiên sẽ trở thành cái giá mà hắn phải gánh chịu sau khi thân phận của bản thân bị phơi bày.
Hắn tiến đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, ghế ngồi không bị ai tháo đinh vít hay bị bôi keo, sự tĩnh lặng xung quanh thậm chí nhanh chóng đã chuyển thành tiếng đọc bài buổi sáng như chẳng hề có việc gì. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có người nhìn trộm hắn bằng ánh mắt tự cho là bí mật, nhưng nó hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát.
Có vẻ như không có ai muốn nhằm vào hắn cả.
Bùi Thanh Nguyên hơi bất ngờ.
Hắn không ngờ là mình có thể chung sống hòa bình với đám học sinh đang tuổi dậy thì dễ bị kích động này một cách yên bình như vậy.
Hắn lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp rồi mở ra, yên lặng chờ đợi.
Nửa tiếng sau, tiết tự học kết thúc, chủ nhiệm lớp Châu Phương ôm một chồng giáo án môn Toán bước vào. Tiết đầu tiên của sáng thứ Hai là tiết Toán của cô nên cô lên lớp sớm vài phút để chuẩn bị.
Bầu không khí trong lớp hôm nay hơi lạ, tiết học chính thức tuy chưa bắt đầu nhưng không một ai rời khỏi lớp cả, thậm chí đi vệ sinh cũng không.
Mọi người đều ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình, cho đến khi cô bước tới, nhìn thấy ánh sáng hào hứng thoáng qua trong mắt đám học sinh này.
“Thưa cô Châu.” Lớp phó học tập Lâm Tử Hải ngồi hàng đầu giơ tay gọi cô: “Học kỳ mới bắt đầu được mấy ngày rồi, có phải đã đến lúc chúng ta nên chọn lớp trưởng rồi không ạ?”
Lớp trưởng Bùi Ngôn trước đây đã chuyển trường nên chức vị này đang để trống, có điều do khá bận vì mới khai giảng nên Châu Phương quên mất, chưa nhắc gì đến việc bầu lớp trưởng.
Đây là một đề nghị hợp lý nên Châu Phương cũng không nghĩ nhiều: “Sắp vào học rồi, chờ ăn trưa xong chúng ta sẽ chọn trước giờ nghỉ trưa.”
Nhưng Lâm Tử Hải vẫn khăng khăng: “Thưa cô Châu, các bạn đều nghĩ sẵn người để chọn rồi nên việc bỏ phiếu sẽ không mất thời gian đâu ạ.”
Lâm Tử Hải học rất giỏi nên Châu Phương rất thích cậu học sinh này. Nghe xong lời ấy, cô thoáng sửng sốt, rồi chợt nhớ đến mấy lời đồn mà mình vừa nghe thấy sáng nay.
Cô dường như đã đoán được đám học sinh này sẽ chọn ai.
Châu Phương bất giác nhìn về phía cậu học sinh chuyển trường ngồi ở hàng sau nọ. Trong khi tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn cô bây giờ thì chỉ có Bùi Thanh Nguyên là đang cúi đầu tập trung đọc sách như thể chẳng buồn quan tâm.
Châu Phương thầm thở dài, chỉ hi vọng mình đoán sai. Cô xua tay: “Mỗi bạn lấy một tờ giấy trắng ra, ghi tên người mà các em nghĩ là có thể đảm nhiệm được chức lớp trưởng, viết giấu tên mình rồi nộp lên cho cô.”
Năm phút sau, Lâm Tử Hải đưa cho cô một xấp phiếu, sau đó đọc phiếu giúp cô.
Lâm Tử Hải không nói sai, lần bỏ phiếu này quả thật rất nhanh, việc thống kê số phiếu cũng rất đơn giản, là một con số áp đảo hoàn toàn.
Trong năm mươi lăm tờ phiếu bầu được gấp của cả lớp, có một tờ trống, mười hai tờ lác đác những cái tên khác thì bốn mươi hai tờ còn lại đều đồng loạt viết một cái tên: Bùi Thanh Nguyên.
“Được bình chọn nhiều nhất là bạn Bùi Thanh Nguyên.” Trong lúc công bố kết quả, Châu Phương không khỏi tự hỏi một câu: Đây có được tính là bạo lực học đường không?
Chung tay bầu một bạn lên làm lớp trưởng trông chẳng hề liên quan gì đến bạo lực học đường cả, nhưng tiền đề ở đây là lớp trưởng trước đó của lớp A3 là Bùi Ngôn, mà Bùi Ngôn là người đã bị Bùi Thanh Nguyên cướp mất mười bảy năm cuộc đời.
Giờ lại muốn Bùi Thanh Nguyên đảm nhiệm vị trí lớp trưởng mà Bùi Ngôn để lại.
Lòng thù địch của bọn trẻ luôn ngây thơ nhưng lại hết sức tàn nhẫn.
Châu Phương không đành lòng, cô nhìn Bùi Thanh Nguyên, hỏi: “Em có muốn làm lớp trưởng không? Em mới chuyển đến THPT Số 2, nếu cảm thấy cần thời gian để làm quen với nơi đây và không đủ sức để giúp cô quản lý lớp thì cũng là điều rất bình thường, em cứ nói thẳng với cô.”
Cô không thể trực tiếp bác bỏ đề cử của các học sinh được, bảo vệ thẳng thừng như thế trái lại càng khẳng định sự tồn tại của vụ bạo lực học đường này, sẽ triệt để đẩy mối quan hệ giữa Bùi Thanh Nguyên cùng Bùi Ngôn về hai phía đối lập, điều đó có lẽ sẽ mang đến một kết quả càng tồi tệ hơn.
Chỉ cần bây giờ Bùi Thanh Nguyên từ chối là được rồi, Châu Phương nghĩ.
Loại thù địch gần như là thiên vị này rồi cũng sẽ dần biến mất, khi mà thời gian Bùi Ngôn rời đi và thời gian Bùi Thanh Nguyên ở cùng với các bạn lâu hơn.
Trong thoáng chốc, Bùi Thanh Nguyên trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, ai cũng đang xem phản ứng của hắn.
Người thì chờ hắn lộ ra vẻ mặt bối rối, người lại chờ hắn sẽ lúng túng.
Nhưng bất ngờ thay, Bùi Thanh Nguyên không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm nào nằm trong dự đoán của họ cả, thay vào đó là một nụ cười rất khẽ.
Khí chất của hắn cực kỳ xuất chúng, so với các bạn đồng trang lứa ngồi gù lưng quanh năm, vóc người của hắn luôn cao thẳng như thể không gì có thể khiến hắn khom lưng. Quai hàm đẹp đẽ với đường nét sắc cạnh, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, không chỉ có vẻ điển trai trong sáng của người thiếu niên mà còn lộ ra phần nào sự trưởng thành và cứng cỏi hơn tuổi.
“Em sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”
Giọng điệu của Bùi Thanh Nguyên hết sức bình thản, chỉ có hai chữ cuối cùng là hơi nhấn mạnh. Trông hắn như đang cười, song gương mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng hoàn toàn trái ngược, nửa ẩn trong nắng sớm, đẹp đến nao lòng.