Đế Phi Lâm Thiên

Chương 6: Cuộc sống là một chậu máu chó


1 tuần

trướctiếp

Edit: Bạch Nhất.

"Được, vậy thì chờ xem. Ngươi muốn chạy, ta cũng không để ý. Chỉ là chân ngươi có chút ngắn, ta sợ ngươi chạy không nhanh.” Cố Phong Hoa cười dịu, miệng lại giống như lau độc. Công kích cơ thể, ai mà không biết?

Tiểu bạch hoa suýt chút nữa cười phụt thành tiếng. Cố Phong Hoa, hay ghê. Phùng Nguyên Thi chính là dáng dấp thấp, đầu mới cao đến bả vai Cố Phong Hoa. Đây là nỗi đau trong lòng của Phùng Nguyên Thi, mặc dù nàng ta cũng cố gắng ăn, nghiêm túc tăng cao, thế nhưng gen liền quản tại chỗ. Cha mẹ nàng ta đều thấp… Cố Phong Hoa không nhớ rõ người này, nó thì nhớ kỹ.

“Cố Phong Hoa!!!” Phùng Nguyên Thi trừng muốn rách cả mí mắt, con nhỏ tiện nhân này, làm sao dám! Nàng cho rằng còn có người cho nàng chỗ dựa sao? Mấy ca ca của nàng đều không có ở đây, ai cho nàng dũng khí dám nói những lời này?

“Cho nên, ngươi rốt cuộc là ai?” Cố Phong Hoa vẫn một mặt người vật vô hại, nói ra lại khiến Phùng Nguyên Thi hội tâm nhất kích.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Phùng Nguyên Thi tức giận đến mức bờ môi đều run run. Tiện nhân này làm hại nàng ta nằm trên giường tu dưỡng một tháng, bây giờ thế mà tới hỏi nàng ta rốt cuộc là ai?

Phùng Nguyên Thi là đại tiểu thư của phủ Tướng quân. Bởi vì nam tử nàng ta ngưỡng mộ thích Cố Phong Hoa, nên nàng ta gặp Cố Phong Hoa tất nhiên không có sắc mặt tốt. Có một lần, nam tử nàng ta ngưỡng mộ đại hiến ân cần với Cố Phong Hoa, nàng ta cuối cùng cũng nhịn không được mà mở miệng mỉa mai Cố Phong Hoa không biết liêm sỉ chỉ biết câu dẫn người khác, sau đó bị đại ca Cố Phong Hoa một tát đánh bay, dán lên tường cuồng thổ huyết, ở nhà nằm một tháng mới miễn cưỡng đứng lên được.

Mà ca ca Cố gia sẽ thương hương tiếc ngọc sao? Không tồn tại. Trong mắt ca ca Cố gia, chỉ có muội muội thơm thơm mềm mềm mới là nữ tử, mới có thể để cho bọn hắn thương hương tiếc ngọc. Đối với những nữ tử khác thương hương tiếc ngọc thì không tồn tại, thật sự không tồn tại.

Phùng Nguyên Thi có thể không hận ca ca Cố gia sao? Hận. Nhưng mà đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại. Càng hận Cố Phong Hoa hơn, bởi nàng ta đánh thắng được nhưng lại không có cơ hội đánh. Một mực báo không được thù, nàng ta đã nhanh chóng nghẹn thành người điên, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội báo thù. Vốn muốn tự mình tìm một cơ hội, nhưng vừa rồi nhịn không được.

Đại ca Cố gia cho nàng ta một chưởng trước mặt nhiều người, khiến nàng ta mất mặt tới cực điểm, nhưng không trở thành trò cười. Nếu một sự kiện đều trở thành trò cười như vậy thì người trong kinh thành đều phải bị chết cười. Bởi vì… loại chuyện tương tự này thực sự nhiều lắm…

Có thể tưởng tượng, ca ca Cố gia vừa bảo vệ Cố Phong Hoa vừa kéo một tay cừu hận.

“Cố Phong Hoa, ngươi chờ đó cho ta, xem ta về sau làm sao thu thập ngươi!” Phùng Nguyên Thi nghiến răng nghiến lợi, phí hết sức mới nhịn xuống xúc động muốn tát lên mặt Cố Phong Hoa. Nàng ta biết, nếu động thủ ở đây, nàng ta sẽ không chiếm được lợi ích.

“Ngươi muốn thu thập ai?” Một giọng nói bình thản lại mang theo nghiêm nghị truyền đến, giọng của chủ nhân là người mà ai cũng biết, đại hoàng tử hiện nay - Lục Tử Thần. Mà người này là người ái mộ Cố Phong Hoa, cũng là người Phùng Nguyên Thi ái mộ.

Chính là trùng hợp như vậy!

Cho nên, cuộc sống là một chậu máu chó.

“Đại hoàng tử, ta, ta không có làm gì cả.” Phùng Nguyên Thi vội vàng giải thích, hai tay lắc lư, nóng nảy quay đầu vội nói với Cố Phong Hoa, “Cố Phong Hoa, ngươi nói xem, ta có làm gì ngươi không nào?”

“Không có, không có, cái gì cũng không có, thật sự. Đại hoàng tử điện hạ, nàng thật sự không có làm gì cả.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Phong Hoa hơi tái nhợt, nhu nhược lắc đầu.

Cái này còn không có gì? Đều bị khi dể mà không dám nói. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này tái nhợt, quá làm cho người ta đau lòng. Tâm của đại hoàng tử cũng phải nhói đau.

Phùng Nguyên Thi: “…” Cmn, tiểu kỹ nữ này! Giả trang, thần mẹ nó có thể chứa! Muốn chọc tức điên. Một bộ Tiểu Bạch Hoa bị người khi dể nhưng không dám nói, rất muốn xé nát mặt của nàng.

“Thật sự không có gì?” Đại hoàng tử Lục Tử Thần nhíu mày, trong lòng có chút không kiềm chế được nộ khí, cái này xem xét thì có vấn đề được chứ?

“Không có, thật sự.” Cố Phong Hoa cường điệu lần nữa. Nhìn bộ dáng nhu nhược không cần giúp kia, đại hoàng tử hận không thể nâng nàng ở trong lòng bàn tay mà dỗ.

Tiểu bạch hoa đều muốn co quắp cánh hoa, hí kịch của chủ nhân nhà mình thật nhiều. Đoạn vị trà này hình như cao hơn Chung Uyển Oánh một chút? Lời này nó không dám nói ra.

“Cố Phong Hoa, ngươi trước đi nhập học. Phùng Nguyên Thi, ta muốn cần thiết cùng phụ thân của ngươi nói biểu hiện hôm nay ngươi đến nhập học ngày đầu tiên.” Chân mày Đại hoàng tử nhíu chặt hơn.

Cố Phong Hoa nghe thế, cười dịu với đại hoàng tử, nói cám ơn rồi rời đi. Trong lòng đại hoàng tử một mảnh mềm mại cùng rạo rực. A, nàng cười với ta, cười thật đẹp.

Phùng Nguyên Thi trừng to mắt, ngốc đến sững sờ nhìn bóng lưng rời đi của Cố Phong Hoa, trong lòng một vạn thớt con mẹ nó gào thét mà qua. Làm sao sẽ biến thành dạng này? Chuyện gì đang xảy ra?

“Xem đi, loại yếu gà này sống không quá tập đầu tiên.” Cố Phong Hoa vừa đi vừa mặt không đổi sắc chửi bậy cùng tiểu bạch hoa ở trong lòng.

Không, chủ nhân, không phải đối phương quá yếu, là ngươi quá âm hiểm. Đương nhiên, những lời này vẫn trong lòng nói một chút, nếu nó dám nói ra, Cố Phong Hoa có thể kéo cánh hoa nhỏ của nó xuống. Nó vẫn chưa muốn làm một đóa hoa thái giám đâu.

Nếu không phải ta biết rõ bản tính của ngươi, ta đều cho rằng ngươi bị khi phụ nói cũng không dám nói. Chủ nhân uy vũ hùng tráng, chỉ là động khẩu thì ung dung giải quyết, nếu động thủ, há chẳng phải đáng sợ hơn? Tiểu bạch hoa ở trong lòng có chút may mắn vì Phùng Nguyên Thi, nếu chủ nhân động thủ, Phùng Nguyên Thi nào có thể đứng đó thật tốt được.

"Nhưng mà chủ nhân, ngươi hoàn toàn có thể một tát đánh bay nàng ta, để những phàm phu tục tử bọn họ mở mang kiến thức về thực lực của ngươi một chút. Đại sát tứ phương, uy vũ bá khí ầm ầm…” Tiểu bạch hoa có chút không hiểu.

Chỉ có thiểu năng trí tuệ mới có thể cảm thấy chủ nhân nhà mình yếu đuối kiều nhược. Nó thế nhưng là một đóa yêu thực vô cùng thông minh, đương nhiên biết thực lực của chủ nhân nhà mình nghịch thiên!

“Đại ca từng nói, giả heo ăn thịt hổ quả là một vui thú lớn trong nhân sinh.” Cố Phong Hoa rất kiên nhẫn trả lời sủng vật nhà mình, dừng một chút lại nói, “Nhị ca từng nói, muốn giả kém phải giả âm thầm, giả triệt để. Tam ca từng nói, muốn công kích phải một kích tất trúng nhược điểm của đối phương. Tứ ca từng nói, không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh động người người. Các ca ca đều từng nói, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, trảm thảo trừ căn.”

Tiểu Bạch Hoa: “…” Được được được, các ca ca trâu bò. Đến lượt các ngươi điên cuồng chảnh khốc bá huyễn, thực sự phải quỳ lạy!

Cố Phong Hoa đi nhận minh bài thân phận, đó là một khối tiểu lệnh bài hình tròn màu đen. Có cái này là có thể xuất nhập học viện rất nhiều nơi, cũng là chứng từ dừng chân ăn cơm. Còn ký túc xá là hai người một gian, thời điểm Cố Phong Hoa đi tới túc xá, bên trong đã có một người ở.

Thiếu nữ trong phòng có sắc mặt thanh lãnh, dung mạo mỹ lệ, dáng người thon dài. Sau khi nhìn thấy Cố Phong Hoa đi vào, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng.

Tại thời điểm Cố Phong Hoa đều có chút không hiểu, thiếu nữ cuối cùng cũng mở miệng: “Chào ngươi, ta tên là Lạc Ân Ân, lý độ thành người, sau này sẽ là bạn cùng phòng của ngươi.”

“Chào ngươi, ta tên là Cố Phong Hoa.” Cố Phong Hoa cũng lễ phép nói ra tên của mình, chỉ có điều ánh mắt nhìn nàng của Lạc Ân Ân lại càng ngày càng nóng bỏng, bị nhìn đến mức trong lòng Cố Phong Hoa đều nao nao. Tính hướng của nàng rất bình thường, đối với mỹ nữ thật sự không có hứng thú gì nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp