Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 99


1 tháng

trướctiếp

Cố Đại Hà câm nín, không còn lời nào để nói về Tứ Nha, hắn cảm thấy hài tử này rất khó hiểu.

Nhưng chờ đến khi Cố Đại Hà nhìn vào trong phòng bếp, hắn cũng bị dọa sợ ngây người. Trong phòng bếp hơi loạn, hai túi gạo mì treo ở trên giá không thấy đâu, vạc đựng nội tạng lợn bị ném xuống đất, sọt đồ ăn cũng bị ném sang bên cạnh, nồi trên bếp lò không biết đi đâu... Lại nhìn chỗ mới vừa rồi Tứ Nha vẫn cứ nhìn chằm chằm, một ổ khóa rỉ sét đang nằm ở đó, chìa khóa cũng bị rút ra, giống như bị giẫm lên nhiều lần, bên trên có dính không ít dấu bùn.

Đây, đây là... bị trộm sao?

Ở trong nhà An thị, Cố Phán Nhi đang thử dùng dược đỉnh, Tam Nha ở bên cạnh giúp đỡ đốt lửa.

Trong dược đỉnh to lớn đựng một nửa là nước, đun hồi lâu vẫn không sôi lên được, còn Cố Phán Nhi ở bên cạnh thường xuyên mở nắp ra nhìn xem. Tam Nha liếc nhìn cái đỉnh mập mạp, cảm thấy đại tỷ nhà mình lại bắt đầu không bình thường, bằng không sao có thể cần một cái dược đỉnh lớn đến như vậy, thuốc dùng dược đỉnh này nấu ra cho lợn ăn lợn đều ăn không hết.

Nhưng hỗ trợ đốt lửa có thể nhận được mười văn tiền, Tam Nha vẫn vui lòng làm, chỉ cần có việc làm, nàng có thể nhanh chóng kiếm ra tiền chỗ lợn con. Nàng không biết mình kiếm tiền của đại tỷ có vấn đề gì, luôn không kiếm tiền, thiếu nợ không trả mới không tốt, do đó Cố Phán Nhi vừa nói đốt lửa có mười văn tiền, nàng lập tức đồng ý đến.

"Dược đỉnh này tạm được, chính là ngọn lửa đốt hơi nhỏ." Cố Phán Nhi khá tiếc nuối nhìn ngọn lửa bên dưới đỉnh, đáng tiếc chính là lửa thường, nếu như có thể tìm được một núi lửa, lấy lửa dưới ở dưới chân núi đó, thuốc luyện ra sẽ tốt hơn chút.

Nhưng ở nơi xa lạ này, yêu cầu của Cố Phán Nhi cũng chẳng cao như vậy, lửa thường không tốt thì cố gắng dùng nhiều dược liệu để thay thế, thuốc luyện ra cũng sẽ không kém hơn là bao.

Tam Nha nhìn ngọn lửa lớn bên dưới đỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đều run rẩy lên, lửa này còn chưa đủ vượng?

Lại vượng nữa sẽ đốt cả nhà!

"Đại tỷ, tỷ không sợ nóng sao?" Chuyện để cho Tam Nha bội phục là dưới tình huống ngọn lửa này vượng đến sắp đốt lên tận nắp đỉnh, nhưng đại tỷ vẫn có thể mặt không đổi sắc mở nắp ra.

Cố Phán Nhi liếc xéo Tam Nha, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào dược đỉnh: "Đừng dừng lại, đốt trên ba ngày ba đêm."

Tam Nha nghe vậy choáng váng mắt, lập tức cảm thấy bản thân lỗ lớn.

Đúng lúc này, trong sân truyền ra tiếng kêu sợ hãi của An thị: "Tứ Nha? Con là Tứ Nha sao? Con làm sao vậy?"

Hai người vốn không để ý đến, dù sao Tứ Nha thường xuyên biến mình thành giống như con khỉ bùn.

Nhưng giọng nói của An thị vẫn kinh ngạc như trước, thậm chí mang theo một chút sợ hãi với lo lắng, càng mang theo âm khóc kêu lên: "Mặt con làm sao vậy? Sao trên người con lại nhiều máu thế, chân con làm sao đây? Ôi trời ơi, con đừng nhúc nhích, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, dì An đi tìm đại phu kiểm tra cho con."

Tầm mắt của hai người lập tức dời sang, ánh mắt nhất tề khựng lại.

Tứ Nha bị An thị giữ chặt lấy ấn xuống ghế, khi ánh mắt ở trên khuôn mặt ngơ ngác kia nhìn thấy hai người Cố Phán Nhi mới cuối cùng khôi phục thần thái, kích động kêu lên: "Đại tỷ, tam tỷ, bà nội đến nhà chúng ta cướp đồ."

Nhưng điểm chú ý đầu tiên của mọi người lại là khuôn mặt nhỏ nhắn chưa lớn chừng cỡ bàn tay kia đang sưng vù lên, quần áo trước ngực toàn là vết máu, trên mặt cũng có vết máu chưa lau sạch sẽ, khi nói chuyện cái miệng nhỏ nhắn bị lọt gió. Răng cửa đáng nhẽ phải một tháng nữa mới đổi xong lại không thấy một cái nào, mơ hồ nhìn thấy trên đó là máu thịt lẫn lộn, quần áo giống như bị xé thành đống vải rách đắp lên người, bên trên có dấu chân rõ ràng.

Hình như vừa rồi An thị còn kêu một tiếng, hình như chân của Tứ Nha cũng bị thương.

"Đây là cướp đồ hay đánh người chứ?" Tam Nha bỏ qua cây củi gỗ đang cầm trong tay nhanh chóng chạy tới, cũng không quan tâm có người ngoài hay không, lột quần áo của Tứ Nha ra kiểm tra thân thể nhỏ gầy cho nàng, sợ chỗ mình không nhìn thấy còn nhận lấy vết thương quá nặng.

Sau khi kiểm tra một lần, Tam Nha cuối cùng thoải mái thở phào, tuy rằng nhìn rất dọa người, nhưng lại không quá nặng.

Chắc do răng bị mất sạch, cho nên mới chảy nhiều máu như thế.

"Tam tỷ, tỷ mau về nhà nhìn xem đi." Tứ Nha nắm lấy Tam Nha, tha thiết chờ mong nhìn nàng, tuy rằng Cố Phán Nhi đang ở bên cạnh cách không xa, nhưng Tứ Nha vẫn theo thói quen nhìn Tam Nha trước.

Vừa nhìn vậy ánh mắt lại đỏ lên: "Lúa giống của chúng ta đều bị tứ đường ca vác đi cả."

Tam Nha kêu lên: "Hắn lấy lúa giống nhà mình làm gì? Bên nhà bọn họ không phải không có lúa giống, lúa giống nhà chúng ta được cân vừa đủ, không có dư thừa."

Tứ Nha đâu biết mấy người Chu thị định làm gì, chỉ đỏ mắt mong chờ nhìn Tam Nha.

Cố Phán Nhi vừa nghe là trò mèo do Chu thị gây ra, theo trực giác không định để ý đến chuyện này, nhưng thấy Tứ Nha bị đánh thành như vậy, nàng lại nhíu chặt mày vào. Đổ máu chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ răng này bị đánh rụng xuống, đến lúc đó sẽ mọc không tốt, nếu như đến lúc đó một tiểu cô nương dáng vẻ đẹp mắt lại bởi vì hàm răng mọc lệch thì sẽ không tốt.

Ngẫm nghĩ, Cố Phán Nhi định đi phối thuốc cho Tứ Nha, không để ý đến trò chuyện giữa các nàng nữa.

"Tam tỷ, bà nội cầm gạo đi!"

"Còn bột mì thô thì sao?"

"Cũng cầm đi, kể cả nội tạng lợn ở trong vạc đều cầm đi!"

"..."

"Bà nội còn ôm cả canh lẫn nồi nhà mình ăn thừa lại giữa trưa đi."

"... Còn gì nữa?"

"Rau dại tam tỷ lấy hôm nay cũng bị mang đi."

"..."

Tam Nha dừng lại, nàng không cần hỏi gì tiếp nữa, bởi vì trong phòng bếp chỉ có mấy thứ đó, nếu như đều cầm đi thì vốn sẽ không lưu lại gì cả. Nhưng cho dù Tứ Nha bị đánh thành thế này, Tam Nha vẫn không chịu tin đây là sự thật. Nàng trầm mặc một lúc bỏ lại Tứ Nha, nhanh chóng chạy thẳng về nhà.

"Tam tỷ, tỷ đợi muội với." Tứ Nha không quan tâm trên thân còn đau, đuổi theo.

An thị cầm rượu thuốc đi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tứ Nha, gọi vài tiếng cũng không thấy nàng quay đầu lại, lập tức lo lắng đến chảy cả nước mắt: "Sao hài tử này lại bỏ chạy chứ? Nhiều vết thương trên thân như vậy, đau bao nhiêu chứ!"

Cố Thanh thò tay đẩy Cố Phán Nhi: "Này, sao ngươi không đi theo nhìn xem vậy?"

Cố Phán Nhi nhặt thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Ta có thể quản chuyện này một hai lần, còn có thể quản cả đời sao? Trước đó bọn họ ra ở riêng không có đồ ăn, ta tặng đồ ăn qua cho bọn họ, còn tặng cả một miếng thịt to. Kết quả thì sao, bản thân bọn họ đều không giữ được mấy thứ này, ta lại có cách gì chứ?"

Cố Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng luôn cảm thấy nên tìm ra một biện pháp giải quyết, dù sao không đến nỗi bà nội của mụ vợ điên này nói cái gì thì là cái đó, như vậy ra ở riêng và không ra ở riêng có gì khác nhau đâu.

"Đó là cha nương ruột của ngươi, dù sao ngươi cũng phải quản một chút, chẳng lẽ trong lòng ngươi không nôn nóng sao?"

"Ta là bực dọc!"

"Đó cũng bởi vì nôn nóng."

"..."

Cố Phán Nhi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẫn luôn nhìn, nhìn đại khái chừng một khắc đồng hồ mới thu hồi tầm mắt. Dưới ánh mắt vô cùng chờ mong của Cố Thanh, nàng một khuỷu tay hất hắn ngã chổng vó, sau đó... sau đó hình như tâm trạng của nàng tốt lên nhiều, cầm lấy dược liệu đã nhặt xong đi đến chỗ dược đỉnh, chuẩn bị luyện ra chút thuốc đơn giản.

"Con mụ điên này, có bệnh!" Cố Thanh đứng lên khỏi mặt đất, mặt đen thui.

"Đúng thế, ta có bệnh!" Cố Phán Nhi lúng túng đáp lại một câu, sau đó đổ sạch nước còn sót lại ở trong đỉnh ra, sau khi làm xong lại rót vào chừng một bát nước mới, bắt đầu luyện thuốc. Nàng vừa làm còn vừa lườm Cố Thanh vẫn đang đen mặt, thầm nói trong đầu: Nếu như ta không bệnh thì có thể luôn băn khoăn chuyện của cha nương bánh bao sao? Bà đây lại không phải do bọn họ sinh ra! Chỉ nhặt lấy một thi thể để dùng mà thôi.

Còn Cố Thanh nghe thấy Cố Phán Nhi thừa nhận bản thân có bệnh, thật sự không lời gì để nói nữa.

Sau khi Tam Nha về nhà xông thẳng vào bếp, kết quả như lời Tứ Nha nói, tất cả đồ có thể ăn ở trong bếp đều bị dọn sạch, bát đũa rơi trên mặt đất, chỉ có mười cái bát rơi vỡ sáu cái, số lượng còn thừa lại hiện giờ vừa vặn mỗi người một cái, nếu như Bảo ca nhi trở về ăn cơm còn chưa đủ dùng.

Ổ khóa nằm trên mặt đất lại có chìa khóa, Tam Nha cứ nhìn chằm chằm vào chìa khóa này im lặng hồi lâu.

Tứ Nha tập tễnh chạy về, thấy Tam Nha cứ nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa, nàng chân chất nói: "Tam tỷ, khi nương đi ra ngoài đã giao chìa khóa cho cha, sau đó cha đưa chìa khóa cho bà nội."

Tam Nha lập tức đưa mắt nhìn Tứ Nha, muốn xác nhận mình có nghe lầm không.

Tứ Nha nói tiếp: "Cha đưa chìa khóa cho bà nội, còn nói tự bà nội lấy đồ."

Lời nói này giống như lửa đốt trên dầu, triệt để chọc giận Tam Nha, nàng chuyển hướng lao thẳng vào trong nhà.

Cố Đại Hà đang khó nhọc khom người, định nâng cái chậu bị Tứ Nha lật ngược lại, vào lúc này Tam Nha vừa vặn chạy vào, nhìn thấy chậu trống trơn cũng một bụng tức, đạp thẳng một cước tới.

'Ầm' chậu gỗ bay thẳng ra ngoài.

Tay của Cố Đại Hà đã chạm vào chậu, nào ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, ngẩn cả người. Sao hai tỷ muội này đều như vậy chứ, tức giận là lấy chậu gỗ ra trút giận, nào có cô nương gia nào như vậy. Sau khi Cố Đại Hà hoàn hồn lại chống gậy khó nhọc đứng lên, đã đối diện với một đôi mắt tràn đầy oán hận, dọa sợ hắn nhảy dựng lên, suýt nữa đặt mông ngồi trên đất.

Đôi mắt của Tam Nha thuộc loại tương đối đen, nếu như tập trung nhìn vào đâu đó, sẽ khiến cho người ta cảm nhận được thâm thúy, có khi sâu thẳm đến làm cho người ta sinh lòng sợ hãi.

Cố Đại Hà nhìn vào ánh mắt của Tam Nha là có cảm giác rơi vào trong lốc xoáy, kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Có trong nháy mắt như vậy, Cố Đại Hà thậm chí còn hoài nghi có phải ba khuê nữ của mình đều do mình sinh ra không, bởi vì cho dù là một khuê nữ nào thì đều khiến cho hắn cảm thấy rất khó gần gũi, thậm chí có khi còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà Cố Đại Hà cũng biết mình suy nghĩ nhiều, ba khuê nữ này đều do mình sinh ra, cho dù không tin tưởng bản thân cũng phải tin tưởng Trương thị.

Tam Nha cuối cùng trầm tĩnh mở miệng: "Cha, chúng ta rất có tiền sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp