Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 98


1 tháng

trướctiếp

Cố Đại Hà nhìn thấy hai hài tử đánh nhau vốn rất khó chịu, nhưng vừa nghe thấy Cố Lai Tài nói mình bị cắn chảy máu, hắn vội vàng kêu lên, chống gậy tới: "Tứ Nha ngươi hài tử này sao lại cắn người hả? Còn không mau buông tứ đường ca của ngươi ra."

Tứ Nha liều chết không buông miệng, nhưng răng cửa còn sót lại không thể chịu được sức lực quá lớn, bị Cố Lai Tài kéo, răng 'Pựt" lại rụng hai cái. Cố Lai Tài cuối cùng kéo được cánh tay mình về, nhìn cánh tay đầy máu, lập tức cho nàng một cái tát, đánh nàng ngã ra đất.

Cố Đại Hà không để ý đến Tứ Nha mà túm lấy cánh tay Cố Lai Tài, định nhìn xem vết thương cho hắn.

Cố Lai Tài không thèm tiếp nhận, dùng sức một tay đẩy Cố Đại Hà ngã xuống đất, sau đó lấy lúa giống đang ngâm trong chậu vác lên lưng, lúc đi còn đạp Tứ Nha một cước mới vẻ mặt oán hận rời đi.

Khi Cố Lai Tài đi vào phòng Cố Đại Hà, Trần thị cũng vác túi bột mì kia rời đi theo sau Cố Lai Ngân, khi hắn vào phòng bếp chỉ nhìn thấy nãi nãi mình, không thấy mẫu thân và nhị ca cũng không quá để ý, đắc ý giơ túi lúa giống nặng sau lưng lên nói: "Nãi nãi, cháu đi về trước!"

Chu thị vốn định nổi giận thấy Cố Lai Tài cũng vác theo túi lớn đồ trên lưng tự nhiên không nói gì nữa, nàng cầm cái sọt đặt ở trong phòng bếp, vớt nội tạng lợn còn thừa ở trong vạc bỏ vào, nhấc lên thử chỉ có tầm mười đến mười lăm ký không quá nặng, lại liếc nhìn trong phòng bếp, lấy cả sọt rau dại kia, đựng cùng với nội tạng lợn, sau đó ôm lấy nồi canh, bước nhanh về nhà.

Nhìn dáng vẻ này không hề già nua gì, đồ hai mươi hai mươi lăm ký cầm rất nhẹ nhàng.

Chờ sau khi người ở trong phòng bếp đi hết sạch, mọi người mới chạy vào trong nhìn xem, vừa nhìn ai nấy đều líu lưỡi. Tiểu hài tử cũng nhân cơ hội định ăn vụng, lại phát hiện tuy rằng phòng bếp lộn xộn, nhưng đồ ăn không hề lưu lại gì, ai nấy không khỏi thất vọng.

"Chu thị này đúng là ngoan độc, đồ có thể ăn đều lấy sạch, không dư thừa gì."

"Lo làm gì, đồ lấy hết đi, biết đâu lát nữa đại khuê nữ người ta lại đưa tới."

"Đưa tới rồi làm sao?"

"Có thể làm sao? Ai bảo Chu thị là nương ruột của Cố Đại Hà người ta chứ, còn có thể kiện cáo nương ruột của mình sao?"...

Bọn nhỏ nghe thấy tiếng thảo luận như thế đều tụ tập lại với nhau luyên thuyên, ánh mắt nhìn những người lớn cũng trở nên là lạ, khiến cho bọn họ thấy rất tò mò, có người không khỏi hỏi.

"Các ngươi lũ hài tử nghịch ngợm này đang nói gì vậy?"

Có hài tử nghịch ngợm nói: "Có phải người làm cha nương đều sẽ đối xử với nhi tử như vậy không? Sau khi nuôi lớn thì phải nuôi lại cha nương, nếu như không có lương thực chết đói cũng xứng đáng? Bằng không khi vừa sinh ra sẽ bóp chết."

Những người lớn: "..."

Hài tử nghịch ngợm lại nói: "Buổi trưa chúng cháu còn nhìn thấy nhà Toàn Phúc gia gia mổ gà mua thịt đấy, nhà bọn họ đều ăn thịt, chắc chắn chưa nghèo đúng không? Nhưng mới vừa rồi Chu nãi nãi lại khóc than, nói Đại Hà bá không hiếu thuận. Cháu muốn biết như nào gọi là hiếu thuận, chẳng lẽ là bản thân cháu không ăn không uống, sau đó nhìn cha nương ăn cơm ăn thịt sao?"

Những người lớn: "Các ngươi những hài tử nghịch ngợm này đi đâu nghe được nhiều vậy?"

Các hài tử nghịch ngợm lập tức ồn ào: "Còn cần đi đâu sao? Ở trong này có thể nghe thấy!"

Các hài tử nghịch ngợm chưa nói, những người lớn còn chưa cảm thấy gì, nhưng nghe chúng nó ầm ĩ lên như vậy, sắc mặt của bọn họ thành ngượng ngùng. Nếu như những hài tử này đều cho rằng người làm cha nương đều đối đãi với con như vậy, không có đứa nào chịu lớn lên, thậm chí còn có thù oán với cha nương mình, vậy chẳng phải hỏng rồi sao?

Thôn dân không có con mình trong số những hài tử này hiển nhiên cũng hơi lo lắng, nhưng không nghĩ nhiều, chính là người có hài tử trong số này thì sắc mặt biến thành màu gan lợn. Nuôi con để dưỡng già, làm nương giống như Chu thị, đoán chừng chẳng ai chịu làm nhi tử của nàng.

Đương nhiên ngoại trừ mấy nhi tử của bản thân Chu thị, dù sao đã nuôi vài chục năm.

"Chỉ ăn nói lung tung, nhanh đi chơi đi." Cha hài tử nghịch ngợm nói chuyện nghe nhi tử mình nói vậy, cảm thấy tồi tệ, định đuổi hài tử nhà mình đi chơi, nghĩ rằng chơi một lúc sẽ quên mất chuyện này: "Một đám hài tử nghịch ngợm, cả ngày chỉ biết gây họa cho người khác, không làm được chuyện gì."

Các hài tử bị dụ dỗ tản đi, mỗi đứa như ưng tung cánh, kêu la chạy ra ngoài.

Nhưng các hài tử ham chơi không chỉ ham chơi, còn thích chia sẻ bí mật với bạn bè. Kết quả chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng hài tử cả thôn xóm đều biết. Mỗi hài tử đều kinh hãi, không muốn lớn lên, thậm chí vì để về sau không bị ngược đãi, có hài tử nghịch ngợm còn không chịu ăn cơm, tình nguyện đói chết.

Đương nhiên chuyện trên đây là nói sau, hiện giờ tạm thời không đề cập đến.

Lại nói Cố Đại Hà ở trong phòng cũng nghe được tiếng thảo luận, vội vàng chống gậy ra cửa nhìn xem, thấy mọi người đang túm tụm ở nhà mình, lập tức không vui, cảm thấy những người này giống như đang xem xiếc khỉ.

Bọn họ sớm thấy Cố Đại Hà ở trong phòng, ban đầu còn tưởng rằng chân hắn bị thương không thể di động, cho nên mới bất đắc dĩ để cho Chu thị lấy sạch đồ đi. Hiện giờ xem ra không phải là thế, mặc dù chân hắn bị què, nhưng chống gậy nhảy ra vẫn không có vấn đề gì.

Chính là không rõ Cố Đại Hà có biết nhà mình bị lấy sạch không.

Kết quả ánh mắt của bà con nhìn hắn hơi cổ quái, mới vừa rồi có không ít người nghe thấy hắn quát lớn Tứ Nha, vốn còn tưởng rằng Tứ Nha đánh Tài ca nhi kia bị thương, không ngờ ca nhi kia đi ra chẳng những như người không có việc gì, còn vác theo một túi lớn.

Tuy rằng không rõ túi kia đựng gì, nhưng nhìn sức nặng ước chừng tầm ba mươi lăm ký đấy!

"Các ngươi đều túm tụm ở đây làm gì? Việc trong ruộng không cần làm nữa sao?" Cố Đại Hà bị những người này nhìn đến mất tự nhiên, lại không nghĩ đến ý nghĩa bên trong, chỉ định kêu người tản đi.

Vào lúc này Tứ Nha lảo đảo đi ra, tóc rối bù, quần áo trên người rách rưới có dấu chân, mặt sưng đến giống như màn thầu, máu tươi đầy miệng còn luôn chảy ra, tay cầm vài cái răng. Mọi người vừa thấy dáng vẻ này của nàng là lập tức hoảng hốt, có phụ nhân vội vàng túm lấy Tứ Nha kiểm tra.

"Ôi, răng cửa của hài tử này đều rụng sạch!"

"Tuy rằng đã đến thời điểm thay răng, nhưng không có khả năng cùng nhau rụng, bị ai đánh chứ?"

"Không những bị đánh, nhìn mặt sưng phù này, trên thân còn bị đạp mấy phát."

"Người làm cha không biết trông hài tử, con bị đánh như vậy còn quát, hóa ra coi hài tử nhà người ta thành con mình, còn con mình thì biến thành cọng cỏ."

"Còn không phải sao, nhà bọn họ đều coi cô nương thành hàng lỗ vốn, coi tiểu tử thành tròng mắt đấy."...

Dáng vẻ Tứ Nha cầm răng mặt ngây ngốc, như thể bị đánh đến choáng váng, mọi người nhìn xem tình mẹ lan tràn, có người dạy nàng phải đứng thẳng, khép hai chân lại, sau đó ném răng lên trên nóc nhà, sau này răng sẽ mọc lại ngay ngắn.

Tứ Nha ngây ngốc liếm lợi, nuốt máu chảy ra vào trong bụng, sau đó nâng tay áo lên dùng sức lau khóe miệng, hết sức nghe lời đứng ngay ngắn chỉnh tề, tiếp theo vứt hết bốn cái răng trong tay lên trên nóc nhà, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Nếu như có thể mọc được răng, tiếp theo nhất định phải cắn cánh tay của tứ đường ca!

Thấy Tứ Nha bị chảy máu vì rụng răng, mấy người lo lắng nàng bị đánh đến hộc máu cuối cùng yên tâm lại, nhưng trong đầu chán ghét Chu thị hơn, thêm nữa còn âm thầm thề dưới đáy lòng, sau này nhất định phải nói chuyện tử tế với hài tử nhà mình, tuyệt đối không chơi đùa với Tài ca nhi kia.

Kể cả đường muội của mình đều có thể đánh thành như vậy, tiểu tử này chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, nếu như hài tử nhà mình chọc phải chưa biết chừng sẽ ăn thiệt thòi lớn. Nếu như răng này tự nhiên rụng, lại mọc lại bình thường đều thẳng, nhưng răng bị đánh rụng muốn mọc đoan chính thì hơi khó, phụ nhân trong thôn đều lo lắng thay cho Tứ Nha.

Tứ Nha không để ý đến quan tâm của mọi người, nhìn lên nóc nhà một lát, thấy răng không rơi xuống lại xoay người vào nhà. Cố Đại Hà hơi băn khoăn trong lòng nên định đi vào nhìn xem nữ nhi thế nào, hắn liếc nhìn mọi người, sau đó chống gậy nhảy vào trong phòng.

Các thôn dân không còn trò hay để nhìn xem nữa, lục tục tản đi, nên làm gì thì làm cái đó.

Sau khi Tứ Nha vào nhà đã nhìn chằm chằm vào chậu gỗ kia, trong đó có dấu vết từng ngâm lúa giống, trên đất còn có vệt nước ẩm ướt, đó là nước đã nhỏ xuống khi vớt lúa giống lên.

Cố Đại Hà nhìn chậu gỗ rỗng tuếch cũng nhíu mày lại, há mồm định nói gì đó, lại thấy Tứ Nha đột nhiên hung ác lên, một cước đá vào chậu. Sau khi nàng dùng sức đá vài cái, bởi vì trong chậu có nhiều nước, còn Tứ Nha thì sức hơi yếu, cho nên nước chỉ dập dềnh vài cái, bắn tung tóe ra.

"Tứ Nha, con đang làm gì vậy..."

Cố Đại Hà còn chưa dứt lời, Tứ Nha đột nhiên ngồi xổm người xuống, hai tay túm lấy cái chậu lật lên, lại dùng sức đạp vài phát lên chậu đã đổ hết nước mới tập tễnh đi ra cửa, trong quá trình này nàng không hề liếc nhìn cha mình. Cố Đại Hà cứ đứng ngây ở đó, không nói ra được lời nào, hắn không biết vì sao tính khí của hài tử này lại lớn đến thế, lại càng không biết vì sao nữ nhi mình lại cáu giận lớn đến vậy.

Suy đoán một lúc, hắn cho rằng Tứ Nha có thể bị Tài ca nhi đánh giận.

Tứ Nha thò đầu vào trong phòng bếp, phát hiện gạo và mì đều không còn, sau đó lại chạy đến nhìn vào trong vạc, bên trong chỉ còn lại một ít máu loãng. Nhìn lên bếp, không thấy nồi. Ngẩng đầu nhìn móc treo trên đầu, giỏ rau dại tam tỷ mới hái về cũng không thấy. Thân mình nho nhỏ lượn một vòng, phát hiện trong phòng bếp không còn thừa lại gì.

Chìa khóa và khóa bị ném xuống đất, Tứ Nha chăm chú nhìn hồi lâu, hốc mắt dần đỏ lên.

"Tứ Nha con đây là..." Cố Đại Hà không theo kịp bước chân của nàng, chờ khi hắn đến phòng bếp, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là nữ nhi đang đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt đất, nhưng chờ đến khi Cố Đại Hà định nói thêm gì nữa thì lại thấy ánh mắt Tứ Nha đỏ hoe, lập tức cuống lên.

Đời này Cố Đại Hà chưa từng dỗ hài tử, nhìn thấy Tứ Nha muốn khóc hắn thật sự không biết phải làm sao.

Tứ Nha ngẩng đầu trừng mắt lườm cha mình, tập tễnh vọt ra khỏi phòng bếp, vòng qua Cố Đại Hà chạy thẳng đến nhà Cố Phán Nhi, dáng vẻ tập tễnh kia thật sự khiến cho người ta lo lắng nàng có bị ngã không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp