Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 97


1 tháng

trướctiếp

"Tứ nha đầu, đó đều là hạt giống, không thể ăn đâu." Trong nhà này chỉ còn Cố Đại Hà gọi Tứ Nha là Tứ Nha, cho dù Trương thị hay Tam Nha đều gọi Tứ Nha là Lưu Nhi hoặc tiểu Lưu Nhi, Cố Đại Hà cố chấp cho rằng bên nhà cũ còn chưa hoàn toàn ở riêng, nên gọi tên theo thứ tự.

Đại danh của mấy nha đầu trong nhà đều do Trương thị đặt, Cố Đại Hà hơi chủ nghĩa đại nam nhân, tuy rằng luôn chưa từng phản đối, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng đồng ý. Tạm thời không đề cập đến Nhị Nha của đại phòng người ta không có đại danh, cứ nói kể cả có đặt thì cũng là do mình người làm cha này đặt, sao có thể để cho một phụ nhân đặt được.

Nhưng mà khi Trương thị nhắc đến, Cố Đại Hà rốt cuộc không phản đối, bởi vì hàm nghĩa đại danh của mấy hài tử này khiến hắn rất hài lòng, cho nên nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng lại yêu cầu, khi ở nhà phải gọi theo thứ tự.

Đó là nguyên nhân vì sao Cố Phán Nhi và vài muội muội đều có đại danh nhưng vẫn cứ gọi Đại Nha Tam Nha Tứ Nha. Còn Tam Nha kể từ khi biết nói chuyện hiếm khi gọi muội muội mình là Tứ Nha, đều gọi là Lưu Nhi.

Tứ Nha đã quen nghe Tam Nha gọi mình là Lưu Nhi, vài ngày này Trương thị cũng gọi mình là tiểu Lưu Nhi, cảm thấy Lưu Nhi dễ nghe hơn Tứ Nha nhiều, cho nên không thích người khác gọi mình là Tứ Nha. Nghe thấy Cố Đại Hà gọi như vậy, nàng không hề thích thú quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt kia giống như đang nhìn kẻ ngu ngốc.

Cố Đại Hà vốn dùng ánh mắt nhìn cô nương ngốc để nhìn Tứ Nha, nàng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, giữa hai người tạo thành bầu không khí quái dị, ai mới là kẻ ngốc chân chính đây?

Chu thị mang theo ba mẹ con Trần thị cùng nhau hùng hổ xông đến, tuy rằng phần lớn mọi người đều xuống ruộng vào thời điểm này, nhưng người lưu lại ở trong thôn còn khá nhiều, đặc biệt là một vài hài tử đang ở độ tuổi người ngại chó ghét, nhìn thấy Chu thị mang theo con dâu cháu trai ra cửa không khỏi tò mò, đều ào ào đi theo.

"Đi đi đi, đi theo làm gì? Không có việc gì làm sao?" Chu thị sa sầm mặt đuổi.

Nhưng càng thấy Chu thị như vậy, người đuổi theo lại càng nhiều, chính là không đuổi sát như vậy, mà cách một quãng hơi xa. Thôn chỉ lớn chừng đó, hai gian phòng của trưởng thôn không xa nhà Toàn Phúc, không được bao lâu Chu thị đã dẫn con dâu cháu trai đến trước hai gian phòng này.

Chu thị không nói gì cả, nhằm thẳng vào phòng bếp, nhưng không ngờ phòng bếp lại khóa cửa.

"Ban ngày ban mặt còn khóa cửa lại, đang đề phòng cướp đấy!" Trần thị là lần đầu tiên đến đây, không khỏi hơi tò mò liếc nhìn qua khe cửa, nhưng có lẽ bởi vì phòng bếp này đã dùng nhiều năm, bên trong tối om không thấy gì cả.

Chu thị phỉ nhổ, theo bản năng định dùng chân đá, nhưng vừa nâng lên lại nhanh chóng thu lại. Tuy rằng nhà này do nhà lão tam ở, nhưng dù sao thuộc về nhà trưởng thôn, nếu như bị bà nương chết tiệt Hoàng thị kia biết mình đạp cửa nhà bọn họ, vậy chẳng phải ầm ĩ lên sao? Mặc dù Chu thị chán ghét nàng, nhưng lại e ngại thân phận vợ trưởng thôn của nàng, tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mắt tam giác liếc xéo, đuôi khóe mắt thấy cửa phòng ở mở ra, Chu thị đi thẳng tới đó.

Cố Đại Hà ở trong phòng nghe thấy âm thanh, đang khó nhọc di chuyển chân định xuống giường nhìn xem, mới lết ra đến cạnh giường đã nhìn thấy mẫu thân mình đi vào, hắn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, vội hỏi: "Nương đã đến sao? Mau ngồi đi."

Chu thị khựng lại, mắt tam giác liếc nhìn trên đùi Cố Đại Hà, trên mặt không hề tỏ vẻ quan tâm gì, mở miệng đã nói: "Lão nương không có phúc khí ngồi nhà ngươi, nhà các ngươi giàu có rồi, một mình trốn ở trong phòng ăn no uống say, đã sớm quên mất bà già ta đây vất vả nuôi lớn ngươi."

Bởi vì chuyện buổi sáng nên trong đầu Cố Đại Hà không thoải mái lắm, nhưng đồng thời cũng thật chột dạ, bởi vì hôm nay nhà mình thật sự ăn thịt. Hơn nữa mình còn ăn liên mồm, ăn tròn hai bát lớn thịt mới dừng, về cơ bản là ăn no thịt, cơm đều không ăn bao nhiêu.

Năm trước kể cả vào dịp Tết cũng không thể thoải mái ăn thịt như thế, do đó Cố Đại Hà chột dạ.

Làm nhi tử khi có thịt ăn đáng nhẽ nên đưa qua cho cha nương một ít, nhưng khi đó mình chỉ chú ý đến mời đại khuê nữ đến dùng cơm, tuy rằng đại khuê nữ không tới, nhưng mình cũng quên mất đưa một ít qua cho cha nương. Hiện giờ hai ký rưỡi thịt này đã không còn thừa lại bao nhiêu cả, trong nồi đều là nước canh, hiện giờ Cố Đại Hà cũng không tiện mở miệng, chỉ đành ngồi thừ ra ở đó, vẻ mặt không biết làm sao.

Trước kia chỉ cần trong nhà mua trên hai lạng thịt thôi đã cảm thấy rất nhiều, Cố Đại Hà không ngờ hai ký rưỡi thịt lại có thể ăn được nhanh đến vậy, chỉ riêng một mình hắn đã ăn hơn một ký. Trương thị không nỡ ăn, nhiều nhất chỉ ăn nửa bát, nhưng hai khuê nữ mỗi đứa ăn một bát lớn, kể cả cơm đều không ăn một miếng.

"Sao rồi? Không phản đối?" Đôi mắt tam giác của Chu thị âm trầm xuống: "Giỏi cho ngươi đồ vô ơn, lão nương ở đó ăn trấu nuốt cải, ngươi ở đây lại gạo ngon thịt lớn. Sớm biết ngươi là đồ vô lương tâm như vậy, lúc trước khi lão nương sinh hạ ngươi nên một phát bóp chết ngươi, đỡ cho lão nương mệt sống mệt chết cả đời cũng không nhận được kết quả tốt..."

Chu thị chỉ vào mũi Cố Đại Hà mắng, càng mắng càng khó nghe, mắng đến Cố Đại Hà không thẳng người lên được, cúi đầu vô cùng áy náy, trong bất tri bất giác lại cho rằng mình thật sự đại bất hiếu.

Cuối cùng Cố Đại Hà không nhịn được, nộp chìa khóa phòng bếp ra: "Nương, trong phòng bếp không có gì khác, Đại Nha đưa đến một ít gạo mì, nếu như trong nhà khó khăn, nương lấy một ít về. Mấy ngày hôm trước Tam nha đầu có mang về mấy bộ nội tạng lợn, nếu như nương không ghét bỏ thì cầm một ít..."

Còn chưa nói dứt lời, chìa khóa trên tay đã bị Chu thị cướp đi, sức lớn tới mức lưu lại vài vết đỏ ở trên bàn tay tràn đầy kén của Cố Đại Hà, dọa sợ hắn thu tay về.

Chu thị cầm được chìa khóa không thèm liếc nhìn hắn, đi thẳng tới phòng bếp, hai ba phát mở cửa phòng bếp ra. Cho dù buổi sáng đã nhìn thấy, nhưng lúc này nàng nhìn xem vẫn trừng to mắt, kể cả phòng bếp nhà mình cũng không phong phú như vậy, cho dù mì gạo hay là thịt, trong này đều có, còn có một sọt rau dại hết sức tươi non, tuy nhiều đồ nhưng thoạt nhìn lại gọn gàng sạch sẽ.

Đầu tiên Chu thị hơi khựng lại, một chút ghen ghét còn có một tia phấn chấn lóe lên trong mắt, xông thẳng tới chỗ bột mì.

Các loại lương thực trong nhà đều là gạo, gạo bình thường còn đắt hơn lúa mạch một chút, do đó thông thường thu hoạch trong nhà đều mang đi bán, chỉ để lại một phần nhỏ để ăn, bạc thu về thì mua chút bột mì thô làm lương thực, hơn nữa đều chọn loại bột mì kém nhất, thường xuyên là bột mốc. Bột mì phẩm chất tươi mới lại tốt như vậy, cho dù là Tết Chu thị đều không nỡ mua một túi nhỏ.

"Chuyển đi hết, không để lại gì cả!" Chu thị căm hận nói.

Trần thị nhìn thấy phòng bếp này cũng trừng lớn mắt, thấy trên bếp lò còn có một cái nồi, mở nắp ra nhìn xem, bên trong đó là canh, trong canh còn có vài miếng thịt. Nước miếng của nàng lập tức chảy xuống, khi ăn cơm trưa nàng không vớt được một miếng thịt để ăn, chỉ ăn vài ngụm canh rau còn thừa lại. Tuy rằng khi nấu cơm có ăn vụng hai miếng, nhưng đâu đủ cho nàng nhét kẽ răng, bây giờ nhìn thấy canh thịt lập tức thèm ăn.

Canh thịt đã nguội, Trần thị lại không quan tâm, cầm thìa để bên cạnh bắt đầu múc ăn.

Vừa ăn được một miếng thìa đã bị cướp đi, Chu thị tát một cái lên trên trán nàng, mắng: "Ăn, chỉ biết ăn thôi! Nhanh chuyển đồ đi, nếu đến tối còn không chuyển xong, lão nương tìm ngươi tính sổ!"

Trần thị chép miệng, vẻ mặt không tình nguyện, chỉ suýt chút nữa là được ăn thịt.

Tuy rằng Cố Lai Ngân không phải người tốt lành gì, nhưng vẫn có chút lương tâm, hỏi: "Nãi, có cần để lại chút gì cho nhà tam thúc không? Nếu như cầm cả đi, không tốt lắm đâu?"

Chu thị nhìn nồi canh nước miếng cũng chảy ròng ròng, nhưng nàng không muốn ăn canh lạnh, đang nghĩ cách, nghe thấy Cố Lai Ngân hỏi như vậy, nàng lập tức mắng: "Lưu cái gì mà lưu? Chỉ chút đồ như vậy, để lại cho bọn họ bà già ta đây ăn gì? Bớt lải nhải, nhanh chuyển đi, thiếu một thứ ta tính sổ với các ngươi, một đám lười chỉ biết ăn không biết làm."

Cố Lai Ngân vừa nghe Chu thị nói như vậy, cũng không nói gì nữa, khiêng một túi gạo thô đi ra cửa.

Cố Lai Tài thấy thế cũng định đi chuyển đồ, nhưng hắn bê cái này, đẩy cái kia, không một cái nào chuyển đi được cả, trong đầu lập tức cuống lên. Đột nhiên không biết hắn nghĩ tới cái gì, chạy ra khỏi phòng bếp, chui vào phòng của Cố Đại Hà.

"Tài ca nhi, nãi nãi cháu như thế nào?" Không lại mắng chửi người nữa chứ? Cố Đại Hà vừa thấy Cố Lai Tài lập tức hỏi.

Cố Lai Tài khinh thường liếc Cố Đại Hà, vốn lười quan tâm đến hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào túi hạt giống kia, không biết đang nghĩ ra chủ ý xấu gì.

Tứ Nha vừa thấy ánh mắt của đối phương đã cảm thấy không thoải mái, dứt khoát chặn tầm mắt của hắn lại, quay lưng về phía hắn tiếp tục nhìn lúa giống đặt ở trong chậu. Hình như nàng có biết chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng theo ý nàng, có lẽ những lúa giống này quan trọng hơn, cho nên nàng phải canh chừng kỹ túi lúa giống này.

Cố Lai Tài thấy tầm mắt của mình bị chặn lại, lập tức không vui, tiến lên đẩy Tứ Nha ra: "Ngươi đồ lỗ vốn này chặn cái gì? Đây là cái gì? Để ta nhìn xem!" Nói xong thò tay lấy.

Tứ Nha bị đẩy ngã xuống đất, không hề kêu một tiếng, đứng dậy đẩy Cố Lai Tài đang định lấy lúa giống.

Cố Lai Tài thấy hàng lỗ vốn này dám đẩy mình, lập tức giận dữ, nhào tới túm lấy tóc Tứ Nha, cưỡi lên người đánh nàng. Tuy rằng Tứ Nha ngốc, nhưng không phải người chấp nhận bị đánh, mới đầu còn đánh lại vài cái nhưng sau đó thấy mình không đánh lại nên nàng dứt khoát không đánh nữa, ôm lấy một cánh tay của đối phương dùng sức cắn.

Đang tuổi thay răng nên răng không chặt, mới cắn vào cánh tay hắn đã bị rụng mất hai cái, máu tươi chảy ra khỏi miệng, thoạt nhìn hết sức dọa người. Cố Lai Tài bị đau, thấy chỗ bị cắn đều là máu, tưởng mình bị thương nên lập tức kêu ầm lên.

"A, ngươi đồ lỗ vốn dám cắn ta chảy máu."

Tứ Nha không lên tiếng, quật cường cắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Lai Tài.

Hơi sức của một tiểu tử choai choai như Cố Lai Tài cũng không nhỏ, nhưng trong chốc lát như vậy hắn cũng không kéo được tay về, hơn nữa hắn sợ dùng sức quá mức cánh tay của mình sẽ chảy càng nhiều máu, sợ tới mức suýt khóc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp