Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 96


1 tháng

trướctiếp

Rõ ràng là lời nói châm chọc, nhưng nghe vào trong tai Tư Nam thì lại thành: Thân thể của công tử nhà các ngươi không tốt, các ngươi vẫn nhanh quan tâm đến hắn trước thì hơn, đừng để hắn bị mệt.

Hắn lập tức cảm động đầy lòng, cho rằng Tam Nha thật sự là một cô nương tốt!

"Ta không có việc gì, kêu Đại Quý đi giúp nàng!" Tư Nam kêu Đại Phú đỡ mình, để Đại Quý đi ra.

Tam Nha liếc hắn, cũng lười nói gì thêm, dù sao có người giúp đỡ mình là chuyện tốt. Nhìn tay chân thô to của Đại Quý, lại nhìn tay chân nhỏ bé của mình, nàng đặt thùng xuống, dứt khoát sai sử đối phương làm việc.

Một lát sau, Tam Nha bừng tỉnh: Thảo nào bà nội thích sai sử người, hóa ra cảm giác này thật sướng!

Con dâu chịu đựng thành mẹ chồng cần bao nhiêu năm? Tam Nha bẻ đầu ngón tay tính toán, lập tức ỉu xìu, còn phải chờ mấy chục năm đấy! Chứ đừng nói đến hiện giờ mình còn chưa lập gia đình, vẫn đừng mong nhớ là hơn.

Nhà bên này yên tĩnh lại, nhưng nhà bên cạnh thì lại không yên.

Kể từ sau khi bị Tư Nam 'vứt bỏ', Cố Nhị Nha vẫn gào khóc, cho rằng bởi vì hai tên cẩu nô tài kia nên Tư công tử của mình mới giận mình, do đó không muốn gặp mình. Thậm chí còn bất bình thay cho Tư Nam, cho rằng hắn nuôi hai tên nô tài xảo quyệt, nên tàn nhẫn đánh chết.

Khóc lại oán giận nhà bên cạnh, cho rằng nếu như không phải vì Cố Phán Nhi, Tư công tử người ta đã đến ở nhà mình, mình chính là gần quan được ban lộc, có lẽ đã sớm thành chuyện tốt với Tư công tử.

Cố Nhị Nha cảm thấy cả trái tim mình đều rơi lên trên thân Tư Nam, sau đó tỏ vẻ muốn chết muốn sống.

Trần thị cũng mắng Đại Phú Đại Quý hai nô tài không ra làm sao, trước đó rõ ràng nhìn thấy cô nương nhà mình và Tư công tử đang lôi kéo, nếu như không phải do hai tên nô tài nhiều chuyện này tách họ ra, có lẽ hiện giờ cảm tình đã tốt bao nhiêu, không chừng đều bắt đầu bàn chuyện cưới gả.

Nghĩ tới gia sản của công tử người ta, Trần thị trông mà thèm vô cùng, chỉ mong lập tức đóng gói đưa Cố Nhị Nha đi.

Cho dù chỉ làm tiểu thiếp cho người cũng được!

So với đại phòng, Chu thị cũng đầy một bụng tức, còn đang không có chỗ để phát tiết. Gà đã làm thịt, thịt lợn đã mua, còn kêu lão tứ mò hai con cá dưới sông. Mệt mỏi làm một bàn đồ ăn như vậy nhưng lại làm lợi cho vài kẻ nhà lão đại, công tử người ta chưa ăn được nửa miếng, còn không bằng trước đó chẳng làm gì cả!

Nghĩ đến bạc trắng bóng không còn như vậy, Chu thị đau lòng vô cùng.

"Theo ta thấy cứ trực tiếp mời công tử kia tới uống trà, ít ra chúng ta còn có một ít lá trà, không cần phải làm một bàn đồ ăn lớn như vậy!" Chu thị trợn mắt, bận rộn một buổi sáng, mình không được ăn cả một miếng canh thịt, chuyện này mới khiến nàng phẫn nộ nhất.

Tuy rằng bận rộn trong lời của nàng là sai bảo các con dâu làm việc, nhưng cũng rất bề bộn đúng không?

Ông cụ cũng chưa ăn no, nhưng ít ra mỗi một món đều ăn một ít, coi như hưởng qua mùi vị, nên thật sự không để ý nhiều, hắn trái lại lo lắng nói: "Lão nhị có nhắc đến chuyện mượn ngựa với nô tài kia, không biết hắn đã nói với Tư công tử chưa, nếu như không mượn được ngựa này, hoa màu năm nay có lẽ bị chậm trễ."

"Chậm trễ gì, nếu như Tư công tử không cho mượn ngựa thì mình không làm việc sao? Nếu như ngày mai không mượn được ngựa, mấy kẻ của đại phòng đều xuống ruộng cho lão nương. Nhị phòng tứ phòng cũng không thể nghỉ ngơi, trừ bỏ hai đứa phải trông hài tử ra, ai cũng đừng mong lười biếng!" Chu thị có phần không muốn để Cố Đại Hồ xin nghỉ, dù sao lão bản của tiệm tạp hóa không dễ đối phó, vừa nghỉ không biết sẽ bị khấu trừ bao nhiêu tiền.

Nhưng nếu như làm ruộng cẩu thả thì sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch năm nay, đến lúc đó có muốn ăn cơm hay không.

Ông cụ ước lượng lúa giống, nghe thấy lão thê nói như vậy, cũng không nói chuyện thay cho ba tôn tử kia nữa.

"Nếu như mượn được ngựa, thì bớt việc hơn!" Ông cụ không đành lòng buông lúa giống xuống, ngẫm nghĩ còn nói thêm: "Nếu như hôm nay lão nhị trực tiếp nói với Tư công tử, có lẽ đã thành công. Nhưng cũng không biết lão nhị nghĩ sao, lại đi thương lượng với nô tài."

Chu thị lập tức phỉ nhổ nói: "Ông cũng thật là, sao lại kêu lão nhị đi nói chuyện này. Năm trước khi bận rộn có thấy lão nhị trở về đâu, hắn trở lại một chuyến thì ông lại trông cậy vào hắn, cũng không nhìn xem trong đầu hắn có cái nhà này không. Hắn ở bên ngoài mấy năm, đã không còn hướng về trong nhà nữa, đâu quan tâm chết sống của hai lão già chúng ta."

Ông cụ nói: "Bà nói quá khó nghe."

Chu thị không vừa ý, lên giọng nói: "Chẳng lẽ lão bà tử ta đây nói sai rồi sao? Nếu như không phải hai vợ chồng lão nhị định đi theo hầu hạ Tư công tử, sao có thể trở về vào thời điểm này chứ. Trong lòng người ta công tử nhà chủ còn quan trọng hơn hai ta người làm cha nương này, nói lời không hay chính là chuyên môn suy nghĩ thay cho công tử nhà người, nên cố ý tìm nô tài để nói chuyện đấy!"

"Lời này... nói như vậy cũng không phải không có đạo lý." Ông cụ bắt đầu rơi vào trầm tư.

Rõ ràng chính là rất có đạo lý! Chu thị liếc xéo, bắt đầu âm trầm nhìn chằm chằm về phía nhị phòng, trong ánh mắt tràn đầy oán hận, giống như có mối thù sâu nặng gì với người ở đó vậy.

Thật lâu sau ông cụ thở dài: "Chuyện này cũng không thể trách lão nhị không để bụng, dù sao... haizzz!"

Chu thị tất nhiên biết ông cụ đang nghĩ gì, lập tức trả lời: "Nào có con cái và cha nương có thù cách đêm, Lý thị kia chắc chắn đã thổi gió bên tai lão nhị không ít, con dâu này vừa thấy chính là kẻ âm độc!"

Ông cụ nhíu mày không nói chuyện, ngáp một cái, định ngủ trưa.

Chu thị bất mãn nói thầm: "Chuyện trong ruộng còn chưa tính xong, sao ông còn có tâm trạng để ngủ trưa chứ."

Ông cụ xoay người lại, mặt hướng vào trong đưa lưng về phía Chu thị, miệng thốt ra một câu: "Nếu như để cho bà đi cuốc ruộng nước nửa buổi sáng, ta nhìn xem bà có thể không ngủ không." Dù sao đã lớn tuổi, tuy rằng việc làm hôm nay không nhiều, nhưng ông cụ vẫn cảm thấy bị mệt, chỉ chốc lát đã ngủ.

Còn Chu thị không lên tiếng, kể cả việc nhà nàng đều mặc kệ, càng đừng nói việc trong ruộng.

Không có ai tán gẫu, Chu thị rảnh rỗi lại nghĩ tới chuyện chịu tức vào buổi sáng, đảo mắt liếc nhìn phòng ở trước đó của tam phòng. Nhìn chằm chằm được một lúc, Chu thị xuống giường đất, đeo giày bịch bịch bịch chạy về phía đại phòng.

Tuy rằng Chu thị hơi chướng mắt con dâu cả Trần thị này, nhưng khi cần dùng đến thì nàng vẫn cảm thấy đối phương tương đối thuận tay, con dâu khác có chịu khó cũng không hợp với tâm ý của nàng.

"Trốn ở trong đó khóc lóc cái gì, nhanh lăn ra đây cho lão nương!" Chu thị hắng giọng kêu lên.

Trần thị vừa nghe thấy Chu thị đến, đâu còn lo lắng lau nước mắt cho Nhị Nha nữa, nhanh chóng đi mở cửa, sau đó vẻ mặt nịnh nọt hỏi: "Sao nương lại tới đây vậy? Tìm... tìm con dâu có chuyện gì?"

Chu thị thò đầu nhìn chăm chú vào bên trong: "Kim ca nhi và Ngân ca nhi đâu?"

Trần thị không biết Chu thị có tính toán gì, run rẩy nói: "Nga tỷ nhi hơi sốt, hai vợ chồng Kim ca nhi tranh thủ thời gian mang hài tử lên trên trấn tìm đại phu. Ngân ca nhi không có việc gì, đang ở trong phòng ngủ trưa! Tài ca nhi cũng ở nhà. Nương tìm bọn chúng có việc sao?"

Chu thị hỏi ngược: "Không có việc gì ta có thể đến đây sao?"

Trần thị vừa nghe, trong lòng càng bối rối bất an, không biết mình lại chọc cho lão thái bà này không thoải mái ở đâu.

"Được rồi đừng dùng vẻ mặt này để nhìn ta, nhanh đánh thức Ngân ca nhi còn có Tài ca nhi, ta tìm chúng nó có việc, tranh thủ lúc này đến bên nhà lão tam một chuyến." Chu thị không kiên nhẫn xua tay, dáng vẻ không muốn nhiều lời.

Nhưng Trần thị đã hiểu rõ ý tứ của nàng, ánh mắt lập tức sáng ngời lên, vội vàng nói: "Vâng, nương, nương ngồi chờ một chút, con đi đánh thức hai huynh đệ chúng nó. Thời tiết tốt như vậy, ngủ gì nữa chứ? Phân gia đã được mấy hôm, con còn chưa đi qua chỗ lão tam một chuyến, nên đi nhìn xem."

Chu thị không kiên nhẫn nhíu mày, suýt mở miệng đuổi người.

Vừa xong cơm trưa, Trương thị không quá yên tâm tình hình trong ruộng, khóa phòng bếp nhỏ lại sau đó giao chìa khóa cho Cố Đại Hà, nàng vác cuốc đi ra ruộng. Ruộng nước này có tốt không liên quan đến sinh hoạt một năm, Trương thị không dám thả lỏng chút nào, cho dù Cố Phán Nhi đã cày ruộng rất kỹ, rễ cỏ cũng được làm sạch.

Cố Đại Hà thấy Trương thị ra cửa, cũng hơi đứng ngồi không yên định đi ra ngoài, nhưng đáng tiếc tuy rằng hiện giờ chân của hắn đã có thể động cựa, nhưng lại không thể dùng sức, ít nhất phải nằm trên giường dưỡng nửa tháng mới có thể xuống đất. Điều này khiến cho Cố Đại Hà đã quen với ba tháng mùa xuân hàng năm là bề bộn công việc khó chịu, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Hơn nữa Cố Đại Hà vô cùng quan tâm đến ruộng nước nhà mình, cho dù chỉ liếc nhìn từ xa cũng được.

Nhưng Trương thị không đồng ý, bản thân Cố Đại Hà chống gậy đi không an toàn, Tứ Nha ở bên cạnh cũng như hổ rình mồi, hắn không có cách nào đi ra cửa nhìn xem, chỉ có thể nằm ở trên giường hờn dỗi.

Lúa giống đã ngâm, đang đặt ở chỗ góc giường, chỉ đợi khi nảy mầm có thể rải vào trong ruộng.

Tứ Nha biết rõ lúa giống này có thể trồng ra lương thực của một năm, trông chừng nó còn chặt hơn cả Cố Đại Hà, giống như nhìn chằm chằm vào nó là có thể nhìn thấy nó nảy mầm, sau đó lớn lên trổ bông kết ra hạt thóc xát thành gạo bỏ nồi vậy.

Cố Đại Hà và Tứ Nha bên nhau nhiều ngày như vậy, lại không giải thích nổi hài tử này, luôn cảm thấy nó hơi ngốc nghếch, ngu si đến quá không bình thường, đoán chừng về sau không dễ tìm nhà chồng. Hắn cảm thấy cho dù mình nói gì, đoán chừng hài tử này đều sẽ không hiểu, do đó những ngày qua vốn không nói chuyện với Tứ Nha, trừ bỏ uống nước mới có thể kêu nàng một tiếng.

Thấy Tứ Nha luôn nhìn chằm chằm vào lúa giống, Cố Đại Hà lại lo lắng, hài tử này sẽ không đói bụng đến muốn ăn đấy chứ?

Đây là lúa giống có liên quan đến sinh hoạt một năm, nếu như để cho hài tử này ăn vậy sao được?

Đều nói hài tử khó nuôi, mới ăn cơm trưa xong đã đói bụng, Cố Đại Hà cũng buồn bực, làm thế nào mới có thể dẫn lực chú ý của con bé đi đây, ít nhất đừng luôn luôn nhìn chằm chằm vào lúa giống, cứ nhìn mãi thế xong xuống tay, vậy xong đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp