Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 95


1 tháng

trướctiếp

"Đừng mà công tử, nô tài nhất định xử lý tốt nàng, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt người nữa."

"Nếu, nếu như thật sự không được, nô tài sẽ làm thịt nàng, bản thân gánh vác tội danh giết người này, tuyệt đối không để cho nàng làm bẩn mắt công tử, công tử không thể để cho bọn nô tài cưới chung vợ, như vậy, như vậy đáng sợ!"

"Đúng đúng đúng, đáng sợ!"

Không biết bọn họ đang nói chuyện chung vợ đáng sợ hay là nói Cố Nhị Nha thật đáng sợ.

Nhưng Cố Nhị Nha thì hiểu, công tử người ta không muốn gặp mình. Nàng vẫn còn nằm trên mặt đất lập tức nước mắt chảy đầy vành mắt: "Tư công tử, thiếp khiến cho công tử không muốn gặp đến như vậy sao? Nhớ ngày đó thiếp mới gặp Tư công tử, cả trái tim đều đã rơi lên trên người Tư công tử, sao Tư công tử có thể đối xử với thiếp như vậy chứ." Hẳn là vẻ mặt như này giọng điệu như này đi? Hiện giờ có thể nói vẻ mặt của Cố Nhị Nha nửa thật nửa giả, nhưng thiếu đi vài phần giả bộ.

Đây cũng là chiêu do người khác chỉ cho nàng, nói là nam nhân không thể nhìn thấy nước mắt của nữ nhân nhất, vừa nhìn thấy nữ nhân khóc sẽ không nhịn được mềm lòng, hơn nữa còn không thể gào khóc, phải là rưng... rưng cái gì nhỉ? Dù sao là dáng vẻ muốn khóc nhưng khóc không ra.

Nếu vẻ mặt như vậy dừng ở trên mặt An thị thì sẽ khiến cho người ta không nhịn được thương tiếc, nhưng rơi ở trên gương mặt của Cố Nhị Nha thì lại làm cho người ta thấy kinh sợ. Hai hàng nước mắt kia đều bôi khuôn mặt có trát phấn son thấp kém thành hai dấu vết, cộng thêm Cố Nhị Nha thỉnh thoảng lau, trực tiếp biến thành mặt mèo.

Nhìn xem vừa cảm thấy buồn cười lại cảm thấy hơi dọa người.

Phì!

Ít nhất Tam Nha đang đứng ở trên bờ tường nhìn ra bên ngoài không nhịn được phì cười thành tiếng, cũng bởi vì một tiếng cười này nên đã làm bại lộ tung tích của mình, thấy bọn họ đều nhìn sang, sắc mặt Tam Nha hơi lúng túng.

"Cái kia, ta chỉ tùy tiện nhìn xem thôi, tùy tiện nhìn xem mà thôi, các ngươi tùy tiện, không cần phải để ý đến ta!"

Tư Nam hít mũi, vẻ mặt cảm động hỏi: "Tam Nha, ngươi đang quan tâm ta sao?"

Tam Nha bị vẻ mặt này của Tư Nam dọa hoảng hốt, thân mình lảo đảo, lòng bàn chân trượt xuống, sau đó không thể đứng vững phịch rơi xuống.

"Ôi!"

Cố Phán Nhi trong tường vây nhìn Tam Nha ngã ở trên mặt đất, sau đó nhướn mày lên: "Đừng tưởng rằng muội giả bộ như đứng không vững ngã xuống thì ta sẽ không tìm muội tính sổ! Muội xú nha đầu đáng chết này, lại dám đứng ở trên dược đỉnh của ta, chính là gan mập muốn ăn đánh rồi đấy!" Nhìn thấy dược đỉnh vất vả lắm mới rửa sạch lại nhiều thêm vài dấu chân, sao Cố Phán Nhi có thể có sắc mặt tốt được.

Tam Nha tỏ vẻ lúng túng, ai bảo đỉnh này đặt ở góc tường chứ, nhìn cũng rất chắc chắn nữa...

"Cái kia, muội nói cho đại tỷ biết, tỷ không biết chứ! Bệnh công tử đang ở nhà tỷ ấy, hình như đầu óc của hắn có vấn đề, không phải thuốc tỷ cho hắn uống không tốt lắm nên trị đầu hắn ra bệnh loại đấy chứ? Một người vốn tốt đẹp, sao lại đột nhiên có thể mang vẻ mặt khóc tang với người chứ? Thật sự dọa người!" Vì không để cho Cố Phán Nhi truy cứu chuyện vừa rồi, Tam Nha vội vàng nói hết chuyện mình mới vừa nhìn thấy ra, hơn nữa nói cả suy đoán ở trong đầu mình.

Đúng lúc này, bên kia tường truyền đến một tiếng kêu hơi yếu ớt: "Tam Nha, nàng không sao đấy chứ?"

Toàn thân Tam Nha run lên, chỉ vào tường nói với Cố Phán Nhi: "Đại tỷ nghe xem, người này rất không bình thường!"

Cố Phán Nhi không cho là đúng: "Nếu như người này bình thường, có thể sẽ luôn cứ đứng ỳ ở đây không chịu đi sao?"

Tam Nha ngẫm lại thấy cũng đúng, quý công tử có dáng vẻ dễ coi này thật sự có khả năng có tật xấu gì đó, bằng không đại tỷ hung ác với hắn như vậy nhưng hắn vẫn còn lưu lại đây, ít nhất đầu óc không quá bình thường.

"Muội đã hiểu!" Tam Nha cào ngón chân xuống dưới nền đất, giống như lại nghĩ đến chuyện gì, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đi ra cổng.

Cố Phán Nhi ở đằng sau âm trầm nói một câu: "Muội định đi đâu?"

Tam Nha dừng lại, quay đầu ngượng ngùng nói: "Nương nói định ngâm lúa giống, muội đi về nhìn xem có thể giúp đỡ được việc gì không?"

"Dẫm bẩn dược đỉnh của ta còn định đi? Ta có nói để cho muội đi sao?"

"..."

Đầu ngón chân của Tam Nha lại ra sức cào, cúi đầu đi trở lại: "Đại tỷ, muội đi múc nước cọ rửa."

Cố Phán Nhi liếc xéo Tam Nha, xoay người đi về phía chỗ thuốc mình phơi.

Trước một đống dược liệu, tiểu tướng công đang nhìn chằm chằm vào chúng, giống như nghiêm túc nhìn xem từng loại, dáng vẻ như thể ghi nhớ chặt chẽ những dược liệu này vào trong đầu. Hành vi nghiêm túc như vậy khiến cho Cố Phán Nhi cảm thấy tiểu tướng công nhất định cảm thấy có hứng thú với dược liệu, có lẽ còn muốn học y.

Nhưng mà khi mở miệng nói chuyện, hắn lại nói: "Những dược liệu này có đáng giá không?"

Cố Phán Nhi lập tức ngớ ra, cảm thấy mình đoán được thứ gì không tốt, nhưng ở dưới đáy lòng lại không muốn thừa nhận tiểu tướng công đây là nhìn thấy bạc, trái lại tự nói: "Nếu như ngươi muốn nhận biết dược liệu, ta có thể dạy cho ngươi! Nếu như ngươi muốn học y, chắc Điền đại phu sẽ là một tiên sinh tốt, ngươi có thể..."

"Học y không phải là mục tiêu của ta, ta chỉ muốn biết những dược liệu này có đáng tiền hay không." Cố Thanh đột nhiên nhớ ra mấy thứ có dáng vẻ giống như nấm, hình như con mụ điên này còn coi trọng thứ đó hơn cả những dược liệu này, thậm chí còn hơn nhân sâm linh chi, hắn thầm nghĩ thứ đó có phải là thuốc tốt tuyệt thế gì không.

Quan trọng nhất là, nó có thể đáng giá bao nhiêu bạc.

Chỉ tính riêng nhân sâm linh chi thôi, Cố Thanh đã cảm thấy nhà mình rất có tiền, nếu như mấy thứ giống như nấm kia cũng đáng giá rất nhiều bạc, như vậy nhà này thật sự không nghèo.

Nhưng hình như nó chẳng có liên quan gì đến mình cả, bởi vì tất cả đều do vợ kiếm về.

Nghĩ như vậy Cố Thanh không khỏi u oán, kể cả hơn ba trăm lượng bạc mình giấu thật chặt kia cũng là do con mụ điên này kiếm về, nhưng cho dù vậy, so với những thứ ở trên tay nàng, hắn cảm thấy mình thật sự còn kém quá xa, ba trăm lượng bạc kia vốn không đáng nhắc tới, khiến cho người ta buồn bực đến muốn hộc máu.

Cố Phán Nhi nói: "Chuyện này không rõ lắm, chắc không coi là quá quý giá, chẳng qua cần dùng nên hái về thôi. Có vài thứ tương đối hiếm thấy cũng đáng giá mấy đồng, ví dụ như đông trùng hạ thảo này không rẻ, tuy rằng kém hơn nhân sâm, nhưng một lạng như vậy cũng cần vài lượng bạc, còn có đây..."

Cố Thanh càng nghe ánh mắt càng trừng lớn, cảm thấy bản thân tiến vào trong ổ bạc, sắp bị nện chết.

Nhưng mà hạnh phúc tới quá nhanh, hắn lại có một cảm giác đồi bại, vợ quá có khả năng mang đến cho mình áp lực rất lớn. Vợ không phải đều cưới về để nuôi à? Vì sao đến chỗ mình lại thay đổi chứ?

Trước đó không lâu hắn còn định nhận việc chép sách, hiện giờ nào còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này.

Nếu như hắn thật sự nhắc đến, con mụ điên này chắc chắn sẽ nói hắn là 'có bệnh, phải trị'.

"Lần sau khi ngươi đi hái thuốc cũng dẫn cả ta theo cùng, ta hái giúp ngươi!" Cố Thanh cắn răng nói.

Cố Phán Nhi lại không muốn mang theo tiểu tướng công đi cùng, bởi vì nàng chê giá trị vũ lực của hắn quá thấp, gặp chuyện còn bị vướng chân vướng tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự khinh bỉ của hắn, chẳng biết sao lại mềm lòng, nàng nói: "Được, nếu như đi đến nơi không xa ta sẽ dẫn ngươi theo. Nhưng ngươi phải dưỡng tốt thân mình này, bằng không tốc độ của ngươi không theo kịp ta, đến lúc đó lỡ không cẩn thận làm lạc ngươi ở trong núi, vậy thì không hay."

Cố Thanh liếc xéo Cố Phán Nhi: Dám làm lạc mất ta, quay đầu phải cắn chết ngươi!

Nhưng dưỡng tốt thân mình nàng nói tự nhiên không thiếu phải dùng đến những dược liệu này, chỉ nghĩ đến thôi hắn đã cảm thấy đau lòng vô cùng. Nhưng tiếc hài tử không bắt được sói, vì để ngày sau có thể lấy được càng nhiều dược liệu hơn, Cố Thanh quyết định cắn răng liều mạng, nhất định phải dưỡng tốt thân thể. Nếu không vì thế, có một thân mình tốt đọc sách sẽ không cảm thấy quá mệt, có chỗ tốt rất lớn cho bản thân...

Ra sức khuyên nhủ bản thân thật lâu mới miễn cưỡng thuyết phục được mình.

Dưỡng, dưỡng cho tốt!

Nhưng Cố Thanh vẫn không nhịn được nói thêm một câu: "Mấy dược liệu này dùng hàng kém là được, hàng tốt lưu lại bán lấy tiền càng tốt hơn."

Cố Phán Nhi lườm tiểu tướng công, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, còn hắn thì tự coi là nàng đã đồng ý. Dưới tự mình an ủi hắn cũng chẳng còn đau lòng như vậy nữa, hình như có thể tiếp nhận được.

Tư Nam lảo đảo 'chạy nạn' trở về, nhìn thấy một màn hài hòa như vậy thật sự định chọc mù hai mắt mình, quỷ mới có thể cảm thấy một to một nhỏ, một trắng một đen, một xấu một thanh tú... ngồi ở bên cạnh nhau sẽ có cảm giác hài hòa, nếu như ai đó dám chính miệng nói ra, hắn sẽ tự vả miệng!

Nếu để cho hắn nói, hai người này thuần túy đầu óc không đứng đắn, đều không bình thường!

Đuôi khóe mắt thoáng nhìn thấy Tam Nha đang xách theo thùng nước đi về phía cái dược đỉnh, sắc mặt giống như người chết của Tư Nam lập tức sống lại, nở nụ cười xinh đẹp không tì vết đi về phía nàng: "Tam Nha, thùng nước này có nặng không? Có cần ta đến xách giúp nàng không?"

Tam Nha ngẩng đầu liếc xéo hắn, thầm nghĩ người này quả nhiên có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.

Thấy Tam Nha không để ý đến, Tư Nam tiếp tục nỗ lực: "Bằng không ta và nàng cùng xách nhé?"

Tam Nha không nhịn được, trừng mắt liếc nhìn hắn: "Nếu muốn giúp đỡ, chờ đến khi nào bản thân ngươi có thể đứng ổn định đã rồi tính! Nhìn ngươi yếu kém vậy, đại tỷ ta nói không sai, ngươi chính là một bệnh kiều, không bình thường!"

Hắc Phụ kia lại nói bậy mình hả? Tư Nam u oán liếc nhìn bên kia.

"Hai người các ngươi còn đứng ngốc ra đó làm gì? Không thấy Tam Nha đang lấy nước sao? Dáng vẻ các ngươi cường tráng như lợn vậy, kể cả thùng nước đều không xách được sao? Nhanh đi hỗ trợ, tiện thể làm việc đi!" Tư Nam không biết Tam Nha định làm việc gì, nhưng tin tưởng chỉ cần Đại Phú Đại Quý nhận lấy thùng nước, Tam Nha chắc chắn sẽ nói ra.

Tam Nha lại từ chối, tỏ vẻ đứng đắn: "Thôi, chuyện của mình vẫn nên tự mình làm thì hơn, hai người các ngươi vẫn nên quan tâm đến công tử bệnh kiều của các ngươi đi, đỡ cho hắn đứng không vững ngã xuống."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp