Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 94


1 tháng

trướctiếp

"Công tử uống nước đi, nước này mới vừa đun, ngọt đấy!" Cố Nhị Nha ép cổ họng nói chuyện, dù sao không quen nói chuyện như vậy, giọng nghe là lạ. So sánh với những tiểu thư khuê các chân chính này thì đó là một trời một đất, thật sự không thể so sánh nổi.

Đại Quý trợn tròn mắt nửa nhận nửa cướp lấy chén nước, uống một ngụm sau đó chép miệng, hơi nghiêm túc nói: "Đâu có ngọt! Không hề ngọt chút nào, còn có mùi đất nữa!"

Cố Nhị Nha trừng lớn mắt, vẻ mặt phẫn nộ: "Ngươi nô tài này sao lại như vậy hả, nước ta rót cho công tử nhà các ngươi chứ không phải cho các ngươi, ngươi có tư cách uống sao? Còn nói nước nhà bọn ta uống không ngon, dáng vẻ như lợn lại là mệnh nô tài, nên uống..." Câu nói kế tiếp bị ông cụ trừng mắt nhìn nuốt vào, cũng may mắn không nói ra, bằng không càng có vẻ thô tục.

Ông cụ tức giận trong đầu, mới vừa rồi mình còn uống rượu với nô tài người ta... Nhị Nha này là đồ không lên nổi mặt bàn, không hề biết lời nào nên nói lời nào không nên nói.

Sắc mặt của Cố Nhị Nha cũng không tốt, nhưng vẫn nhịn xuống, cướp chén về, lại rót một chén nước khác, khuôn mặt tươi cười đưa tới trước mặt Tư Nam, vẫn muốn để hắn uống nước.

Theo Cố Nhị Nha cười đến run run, lớp phấn ở trên mặt nàng cũng rung rung rơi vào trong chén nước. Tư Nam nhìn chén nước kia giống như đang nhìn thạch tín, một người đâu thể vô duyên vô cớ đi uống thạch tín chứ? Hắn còn không chê mình sống quá lâu, hắn đang nghĩ cách để được sống lâu thêm chút đấy, tự nhiên sẽ không nhận lấy chén nước kia.

Huống hồ chén này còn được Đại Quý dùng rồi, có thấy chủ tử và nô tài dùng chung một cái chén không?

"Được rồi, bản công tử ra ngoài đã lâu, cần phải trở về." Tư Nam tránh chén nước kia một lần nữa đứng lên, định vòng qua thân thể béo mập của Cố Nhị Nha trở lại nhà bên cạnh.

Cố Nhị Nha vừa thấy Tư Nam định đi, lập tức cuống lên, duỗi móng vuốt mập mạp kéo lấy ống tay áo của hắn: "Sao Tư công tử lại rời đi nhanh vậy chứ, ngồi thêm đi, ngồi thêm nữa mà! Trong nhà có rượu ngon nước ngọt, mấy huynh đệ của thiếp cũng xấp xỉ tuổi công tử, chắc chắn có đề tài nói không hết, việc gì phải vội vã rời đi chứ."

Cố Đại Hồ ở bên cạnh lặng im không tiếng động ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Cố Nhị Nha, thầm nghĩ lời này là do ai dạy nàng vậy? Dựa theo ngày thường, nàng tuyệt đối không thể nói ra lời như vậy được, trừ phi sau lưng có người dạy.

Vì để dính lấy công tử nhà người ta, thật đúng là cái gì cũng dùng.

Kể cả như vậy thì Cố Đại Hồ đều mặc kệ, dù sao nếu như thật sự dính lên được thì mình cũng có thể được chỗ tốt, không dính lên được thì mình cũng không thiệt, tò mò thì tò mò, Cố Đại Hồ vẫn không lên tiếng.

Nhưng Cố Đại Hồ không lên tiếng, Cố Đại Hải ở bên cạnh lại không thể không hé răng, dưới cái nhìn chằm chằm nhiều lần của ông cụ, Cố Đại Hải không thể không tới gần, thấp giọng nói ở bên tai Đại Phú: "Này... Đại Phú Nhi, ngươi có thể nói với công tử, ý của ông cụ nhà bọn ta là mượn ngựa của công tử dùng một chút, không biết ý tứ của công tử..."

Đại Phú trừng hai mắt, thầm nghĩ thật đúng là tính toán tốt, dùng một bàn đồ ăn không phải cho người ăn này định mượn ngựa tốt của công tử nhà ta đi dùng, bàn tính này đúng là gảy vang tách tách!

Huống hồ công tử nhà ta còn đang đói bụng đấy!

Nghĩ đến sau khi công tử nhà mình trở về nhà bên cạnh còn phải nhận lấy ngược đãi không dành cho người kia nữa, Đại Phú đều cảm thấy thống khổ thay cho người, cho dù hắn cảm thấy vẫn là nhà bên cạnh tương đối nhân đạo hơn ở đây.

"Chuyện này ta không quyết định được, ngươi phải hỏi công tử đi!" Đại Phú trợn mắt, không có định quản vụ này.

Cố Đại Hải đau khổ, mình chỉ là một kẻ làm việc vặt đâu tiện đi nói với công tử chứ, tùy tiện nghĩ thôi đã biết công tử đến đây ngồi vốn không phải vì nể mặt hắn, mà bởi vì lòng có tò mò.

"Đại Phú Nhi giúp đỡ một chút đi!" Ngẫm nghĩ, Cố Đại Hải vẫn đi cầu Đại Phú.

Đại Phú liếc xéo Cố Đại Hải, không kiên nhẫn nói: "Nể tình ngươi là đại bá của Hắc Phụ, ta miễn cưỡng giúp đỡ ngươi một lần, nhưng công tử có đồng ý hay không, không phải ta có thể quyết định."

Cố Đại Hải liên tục nói cảm ơn, dáng vẻ ăn nói khép nép, khiến cho Đại Phú nhìn thấy cuối cùng trong lòng thoải mái một chút.

Tư Nam thấy Đại Phú đang nói thầm gì đó với Cố Đại Hải, lại không đến giúp đỡ mình tránh con lợn mập này ra, đáy mắt của Tư Nam trở nên sâu thẳm, không hề tránh thoát, cứ nhìn chằm chằm vào Đại Phú như vậy.

Đại Phú mới vừa thấy thoải mái lập tức lạnh lẽo trong lòng, nhanh chóng nhìn sang chỗ công tử.

Vừa nhìn thấy, lông tơ của Cố Đại Phú đều dựng thẳng lên!

"Đi đi đi, ngươi con nhóc béo này đang làm gì vậy, nhanh buông công tử nhà ta ra!" Đại Phú u oán, chẳng lẽ con nhóc béo chết tiệt này không biết công tử thích sạch sẽ, chán ghét nhất bị người đụng vào sao? Huống hồ công tử còn chán ghét ngươi như vậy, chẳng lẽ không biết cái gọi là không lên không chết sao? Đắc tội công tử, ngươi chết chắc!

Bốp!

Móng vuốt của Cố Nhị Nha bị dùng sức vỗ một cái, nhanh chóng đỏ lên, nàng nhìn thấy lại là tên nô tài kia làm hỏng chuyện của mình, lập tức giận đến không có chỗ để xả, nhào lên định đánh Đại Phú: "Ngươi đồ cẩu nô tài thiếu trừng trị, công tử nhà ngươi đều không nói gì, có lẽ còn... Hừ, nếu như đổi lại ta là công tử nhà các ngươi, nô tài giống như các ngươi nên loạn côn đánh chết, không được việc gì không thể cần, trực tiếp bán đi!"

Nếu như so béo thì Cố Đại Phú không gầy hơn Nhị Nha bao nhiêu, huống hồ Đại Phú còn là nam, cho dù vóc người hay thể trọng đều cao hơn Nhị Nha một mảng lớn. Thân hình to béo vừa chen vào, đã lập tức chen Nhị Nha nhào lên ra đằng sau, khiến cho Nhị Nha lùi trượt, 'phịch' đặt mông ngồi trên mặt đất.

Bùn đất vốn khô ráo bắn lên một trận bụi đất, người đứng còn tốt, Nhị Nha đang ngồi dưới đất bị sặc mũi, hắt hơi mấy cái, bay ra một đống nước mũi, bên trên đó còn dính son phấn thấp kém.

Thật buồn nôn! Kể cả Đại Phú đều không nhịn được lùi lại đằng sau một bước.

"Được, được rồi, thời gian uống thuốc của công tử nhà ta đã đến, nên không ngồi thêm." Đại Quý nhanh chóng nâng đỡ công tử nhà mình đi ra ngoài, thấy ông cụ giống như định mở miệng giữ người lại, Đại Quý lại nói: "Đa tạ khoản đãi của lão gia tử, nhưng mà thân thể của công tử nhà ta không tốt lắm, mong rằng lão gia tử thứ lỗi. Bọn ta đi về trước, đừng tiễn, đừng tiễn!"

"Đừng đi, đừng đi mà!" Cố Nhị Nha nhanh chóng bò lên khỏi mặt đất.

Đại Phú kinh hãi vô cùng, nhanh chóng bảo vệ công tử nhà mình, không để cho Cố Nhị Nha đến gần.

Trái phải đều không dựa vào gần mỹ công tử người ta, Cố Nhị Nha phẫn nộ giở trò ngang ngược, đâu còn nhớ rõ dè dặt nhỏ nhẹ mềm mại là gì nữa! Nàng há mồm là mắng: "Ngươi đồ nô tài đáng chết này quá đáng ghét, nhanh chóng lăn đi cho ta, đừng trở ngại ta tán gẫu với Tư công tử. Ngươi như vậy, chờ ta làm nữ chủ nhân của các ngươi, dứt khoát phải đánh chết các ngươi bán ra. Còn chưa tránh ra sao, cẩu nô tài..."

Đại Phú đâu chịu nổi cơn tức này, mặc dù mình là hạ nhân, nhưng bởi vì là Tư gia, bản thân đi đến đâu đều là đối tượng để người khác nịnh bợ. Con nhóc béo mập ở nông thôn này trái một nô tài, phải một cẩu nô tài, đều không coi bọn họ là người thì thôi, còn định đánh chết bán bọn họ đi.

Ta phỉ nhổ! Không tự tè một bãi mà soi dáng vẻ của mình xem.

Nhìn thấy công tử nhà mình đã ra cổng, Đại Phú hung hăng phun ra một ngụm nước miếng, ngoan độc nói: "Ta phỉ nhổ, với dáng vẻ như của ngươi, nếu như công tử nhà ta có thể coi trọng ngươi, ta chém đầu làm cái bô cho ngươi dùng!" Nói xong Đại Phú không hề quay đầu lại đuổi theo công tử nhà mình, vừa đi vừa phủi quần áo, giống như gặp phải thứ gì đó xúi quẩy.

Cố Nhị Nha bị Đại Phú nói như vậy thấy buồn bực xấu hổ, toàn thân run lên, âm thầm thề trong lòng, chờ nàng gả cho mỹ công tử kia, nô tài như vậy nhất định phải đánh chết khiếp sau đó bán ra. Nếu như nói vì sao Cố Nhị Nha lại biết việc này, tự nhiên là vì có người nói cho nàng biết, chính là ai nói cho nàng biết thì không rõ ràng.

Nhưng mà cho dù trong lòng rất tức giận rất căm phẫn, Cố Nhị Nha vẫn không hề do dự gì đuổi theo.

"Các ngươi còn thất thần cái gì? Còn không nhanh chóng kéo đồ mất mặt xấu hổ này về cho ta sao?" Ông cụ cuối cùng lên tiếng, gầm lên về phía phòng bếp.

Lý thị với Liễu thị coi như không nghe thấy, còn trong đầu Trần thị đang cổ vũ cho Cố Nhị Nha, đâu muốn đi kéo người về. Trần thị vừa thấy Cố Nhị Nha giữ chặt tay áo của Tư Nam, hắn lại không có phản ứng gì, còn cho rằng công tử người ta có hứng thú với Cố Nhị Nha, chí ít là có ấn tượng tốt, định để cho hai người rèn sắt khi còn nóng.

Kết quả là Trần thị lề mề, đi còn chậm hơn cả Cố Nhị Nha, hồi lâu không đi ra đến cổng.

Ông cụ rất tức giận, một phất tay áo đã trực tiếp vào nhà, cũng không quản những chuyện xấu xa đó nữa.

Bên kia Cố Nhị Nha đã đuổi theo, trong vội vàng trực tiếp nhào về phía Tư Nam.

Tư Nam trực giác sau lưng có từng trận gió lạnh, vội vàng kéo Đại Quý ở bên cạnh, tuy rằng không thể kéo động Đại Quý, nhưng ít ra đã kéo động được bản thân, toàn thân rất bất ổn đứng ở đằng trước Đại Quý, trong lảo đảo nghiêng ngả nỗ lực nhìn về phía chỗ nguy hiểm, gương mặt xinh đẹp kia lập tức đen thui, sa sầm đến như sắp nhỏ nước.

Đại Phú đáng chết này, chút chuyện như vậy đều không làm xong!

Đại Phú cảm thấy toàn thân đều không xong, đặc biệt rất muốn mắng chửi người hoặc là xắn tay áo đánh người, sao con nhóc béo này lại càn rỡ như vậy chứ, không thốt một tiếng đã định bổ nhào lên người nam nhân, như vậy có thể nói nổi sao...

Nếu như ngươi bổ nhào vào người khác thì thôi, nhưng người ngươi bổ nhào đến là công tử nhà ta vô cùng quý giá.

Phịch bịch! Tiếng vật nặng ngã xuống đất.

Đại Phú âm thầm may mắn vì con nhóc béo này không bổ nhào trúng công tử, ngược lại tự mình vấp tảng đá trượt chân ngã.

Tư Nam thở phào, đen mặt nói với Đại Phú: "Hai người các ngươi nghe rõ cho bản công tử đây, bản công tử không muốn nhìn thấy thứ quái gở còn khó coi hơn lợn rừng này, nếu như để cho nàng lại hiện ra ở trước mặt bản công tử, vậy bản công tử sẽ thưởng nàng cho các ngươi, coi là vợ chung của hai ngươi, đời này đừng mong nạp thiếp!"

Cưới vợ không sợ, cùng lắm thì cưới về nhà bày ở đó không động tới, còn cưới chung vợ tuy rằng hơi mất mặt, nhưng không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là cưới chung vợ rồi còn không thể nạp thiếp. Con nhóc béo này còn có dáng vẻ xấu như vậy, làm thế chẳng phải muốn mạng già của bọn họ sao? Hai người Đại Phú Đại Quý liếc nhìn nhau, đều sốc đến vô cùng, thịt béo toàn thân đều run lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp