Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 93


1 tháng

trướctiếp

Đại Phú Đại Quý nhìn nhau, than thở thay công tử nhà mình: Công tử người tự cầu nhiều phúc đi!

"Công tử nhanh ăn đi! Chàng xem thịt này nhiều trắng nõn nhiều nước bao nhiêu, vừa thấy đã biết ăn rất ngon." Cố Nhị Nha gắp một miếng thịt ý bảo Tư Nam há mồm, dáng vẻ định đút cho Tư Nam ăn thịt, nếu như xem nhẹ âm thanh liều mạng nuốt nước miếng, có lẽ còn có thể tốt hơn chút.

Tư Nam cuối cùng hoàn hồn lại từ trong thừ người, theo miếng thịt mỡ này nhìn chiếc đũa, lại từ cái tay mập đang cầm đũa nhìn thấy chủ nhân của bàn tay mập, khóe miệng lập tức run rẩy, sôi trào trong bụng càng thêm kịch liệt.

Nương ơi, nữ nhân xấu từ đâu ra vậy, còn xấu hơn cả Hắc Phụ kia nữa!

Còn Cố Nhị Nha lại không tự biết, thấy Tư Nam cuối cùng đưa mắt nhìn mình, nàng tỏ vẻ ngượng ngùng, mắc cỡ thẹn thùng hỏi: "Tư công tử nhìn thiếp làm gì, chẳng lẽ thịt này không thể ăn sao?"

Tư Nam ngơ ngác nói: "Ăn được hay không, tự ngươi nếm thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Cố Nhị Nha vừa nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng nhét thịt vào trong miệng mình, chóp chép nhai, lập tức dầu mỡ bay tứ tung, nếu như không tay Đại Phú tay mắt nhanh nhẹn vội vàng ngăn cản, kiểu gì cũng bắn đầy lên người Tư Nam.

Còn Cố Nhị Nha thấy thế thì ngượng ngùng, giơ tay che miệng vừa ăn vừa ngây ngô cười ha ha: "Thịt này ăn rất ngon, chính là nước hơi nhiều chút, ha ha... Nhưng mà nếu như Tư công tử không thích thịt lợn, vậy còn có thịt gà, thiếp lại gắp cho công tử một miếng thịt gà là được." Nói xong lại duỗi tay gắp thịt gà.

Đại Phú âm thầm lau mồ hôi, nhanh chóng ngăn cản Cố Nhị Nha, vội la lên: "Ngại quá, dạ dày công tử nhà ta mỏng, gần đây còn đang uống thuốc, đại phu nói không thể ăn thịt, làm phiền cô nương không cần đa tâm."

"Không thể ăn thịt, vậy thì ăn ít rau, ta gắp cho Tư công tử ít rau." Cố Nhị Nha cấp tốc nhét miếng thịt gà mới vừa gắp lên vào miệng, sau đó thò đũa đi gắp rau.

Ông cụ nhìn xem nhíu mày, cảm thấy Nhị Nha này đúng là thứ không lên được mặt bàn, hơi mất mặt.

Ngươi nói ngươi đến để gắp thức ăn, lại bản thân ăn đến miệng đầy dầu là sao?

"Tư công tử đừng khách khí, muốn ăn gì tự mình gắp." Ông cụ mỉm cười nói với Tư Nam xong, lại quay đầu nói với Nhị Nha: "Nhị Nha tạm thời đừng bận rộn, đi rót cốc nước cho Tư công tử."

Nhị Nha tỏ vẻ không hài lòng, nhưng ông cụ khẽ trừng mắt, nàng chỉ có thể thành thật nghe lời buông đũa, lưu luyến không rời nói với Tư Nam: "Tư công tử chậm dùng, thiếp đi rót nước cho công tử, rất nhanh sẽ quay lại!"

Ngươi vẫn đừng nên quay lại! Tư Nam không nhịn được xoa tay, cảm thấy da gà nổi lên đều rơi xuống đầy đất.

Đồ ăn đầy bàn này chỉ có người nhà bọn họ ăn được ngon, Tư Nam thì ăn không nổi tí gì, thậm chí nhìn bọn họ ăn đã thấy mình no vô cùng, trong bụng luôn cuồn cuộn, đâu còn khẩu vị để nuốt trôi.

Dù sao là Tư Nam, kể cả ra vẻ đều không làm, trực tiếp để đũa xuống.

Hắn không phải là hạng người sẽ vì người khác nên ấm ức bản thân, huống hồ nếu như thật sự để cho hắn ăn vài miếng, sợ rằng sẽ đến nửa tháng không nuốt trôi thứ gì khác. Nói thật Tư Nam rất hối hận, đáng nhẽ khi nhìn thấy nụ cười vui sướng khi người gặp họa của đôi phu thê kia thì nên mẫn cảm từ chối mới đúng, mình thông minh như vậy lại bị mắc mưu.

Vẫn là Tam Nha tốt, cười nhắc nhở hắn, tuy rằng lúc đó hắn không chú ý đến lời Tam Nha nói là nói ngược.

Chủ nhà còn chưa cơm nước xong, Tư Nam đang định mình có cần cáo từ rời đi không, còn tiếp tục ngồi ở đây hắn hoài nghi dạ dày mình vất vả lắm mới nuôi về được lại sẽ vỡ nát mất. Vừa nghĩ thế, Tư Nam quyết đoán đứng lên, mở miệng định cáo từ, bản thân không phải hoàn khố, những lễ phép này vẫn phải có.

Không ngờ mới vừa đứng lên, ông cụ cũng đứng dậy, bưng một chén rượu trong tay.

"Không biết Tư công tử có uống rượu không, lão nhân đang định kính Tư công tử một chén!" Ông cụ cười đến hiền lành, giống như đang nhìn con cháu đáng được kiêu ngạo nào đó.

Cố Đại Giang ở bên cạnh cười híp mắt đưa một chén rượu qua, một chén rượu tràn đầy.

Tư Nam điên cuồng, khóe mắt co giật.

Người có bối phận lớn nhất ở nơi đây đều đã đến mời rượu hắn, nếu như mình cứ rời đi như vậy, đâu chỉ không có lễ phép, quả thật chính là cách làm của hoàn khố đánh mặt người ta, Tư Nam không thể không do dự.

Nhưng Đại Phú Đại Quý lại không do dự: "Lão gia tử chậm đã, công tử nhà ta dạ dày mỏng, không thể uống rượu. Nhưng cũng không thể làm mất hứng của lão gia tử đúng không nào, ta thay mặt công tử nhà ta mời ngươi một chén." Nói xong Đại Phú bưng chén rượu Cố Đại Giang đưa qua kia, ừng ực uống cạn, uống xong còn úp ngược chén, ý bảo mình đã uống cạn.

Trong đầu hắn thì lại châm chọc, ôi má ơi, rượu này pha thêm bao nhiêu nước vậy!

Vốn không phải là rượu ngon gì, còn pha thêm nước, thật sự không phải rượu cho người uống!

So với sảng khoái của Đại Phú, ông cụ lại cứng đờ tại chỗ, bưng rượu hồi lâu không uống một ngụm.

Ngươi nói vì sao ông cụ không uống? Còn không phải bởi vì người uống rượu là Đại Phú!

Người ta vốn định uống rượu với Tư Nam, giữa chừng lại có nô tài nhảy ra, nếu như hắn uống thì sẽ thành uống với một nô tài, thân phận không khác nào cùng ngồi cùng ăn với nô tài. Nhưng nếu như không uống, hình như cũng không đúng lắm, đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy! Huống hồ người ta có lý do, dạ dày không tốt không thể uống rượu, nô tài uống thay có gì không đúng? Nếu như ngươi không uống, vậy là khinh thường nô tài nhà người ta, cũng tỏ vẻ khinh thường công tử nhà người ta.

Rượu này còn chưa uống, ông cụ cũng cảm thấy đau dạ dày.

"Uống đi, sao lại không uống vậy!" Đại Phú chép miệng, giả bộ như đang dư vị.

"Uống, uống, ha ha!" Ông cụ cười đến cứng ngắc, vô cùng khó chịu trút chén rượu kia vào trong bụng, cho dù luôn rất nhớ đến chút rượu ấy, nhưng lúc này uống vào trong bụng cũng không phải tư vị gì.

Đại Phú lại tùy tiện nhặt đôi đũa của công tử nhà mình lên, gõ vài cái lên cái mâm trước mặt, hắn hét: "Ăn thôi ăn thôi, đều thất thần làm gì? Công tử nhà ta dạ dày mỏng, ăn hai miếng là no rồi. Lúc này đã ăn no, các ngươi không cần khách khí, cứ việc ăn của mình đi. Nhìn hài tử này xem, ăn ngon bao nhiêu, các ngươi cũng ăn nhiều một chút!"

Trời biết hài tử Đại Phú nói chính là Tài ca nhi, trong vài câu nói hắn đã thò móng vuốt nhặt miếng thịt ức gà vốn được đặt trong bát của Tư Nam qua, còn tưởng rằng không có ai nhìn thấy. Vừa bị Đại Phú nói như vậy, Tài ca nhi vội vàng cúi đầu, dáng vẻ bịt tai trộm chuông, cho rằng người khác không phát hiện ra.

Ông cụ lại cứng đờ, gân xanh nổi lên trên trán, chỉ mong một chưởng chụp chết hài tử này.

Mất mặt, thật sự mất mặt đến tận nhà.

Lại nhìn đồ ăn trên bàn, sắc mặt của ông cụ triệt để đen lại, chỉ trong thời gian uống một chén rượu thôi, một bàn đồ ăn này trên cơ bản chỉ còn lại canh rau, kể cả cải trắng đều bị vớt sạch.

Ông cụ vốn định để cho ba đứa tôn tử này lộ diện ở trước mặt Tư Nam, nếu như có thể giao hảo, ngày sau cũng có thể có một tiền đồ tốt, đáng tiếc ba tôn tử này đều không tốt, sau khi lên bàn là không nói một câu, chỉ cố ra sức mà ăn, làm thành như thể tám đời không ăn cơm, hai tiểu tôn tử còn suýt nữa đánh nhau.

Cố Lai Kim vốn lớn tuổi chút, cũng biết ít chuyện, mới đầu còn giữ quy củ.

Nhưng không chịu đựng nổi hai đệ đệ cư xử xấu! Nhìn thấy thịt chỉ được ăn vào lễ mừng năm mới đã bị tiêu diệt một nửa trong thoáng chốc, Cố Lai Kim đâu còn ngồi yên được nữa, tốc độ gắp thức ăn cũng nhanh hơn nhiều, đến cuối cùng còn gia nhập vào đội ngũ cướp đồ ăn. Huống hồ đừng nói là hắn, kể cả cha hắn Cố Đại Giang cũng ăn đến miệng đầy mỡ, có cha như nào thì sẽ có nhi tử như thế, Cố Lai Kim đang tìm cho mình một cái cớ thích hợp.

Nhìn thấy không được bao lâu, một bàn đồ ăn này đã bị tiêu diệt sạch sẽ, ông cụ có nghĩ đến chuyện kêu phòng bếp đưa thêm đồ ăn lên, nhưng nhìn thấy Tư công tử đã tỏ vẻ không kiên nhẫn, ngẫm nghĩ vẫn không mở miệng này. Hắn liếc nhìn Cố Đại Hải và Cố Đại Hồ, hơi trách cứ hai đứa làm trưởng bối nhưng không trông chừng ba tiểu bối, mất mặt ở trước mặt khách.

Cố Đại Hồ và Cố Đại Hải nằm trúng đạn, trời mới biết bọn họ còn chưa đụng đũa được ba lần, còn ba tiểu bối thì ngồi ở đối diện, hơn nữa còn ngồi ở bên cạnh Tư công tử người ta, như vậy sao quản?

Ông cụ vốn định tăng cường ba tôn tử, ai ngờ lại ra sự cố như vậy.

Phen này kể cả chuyện nhắc đến mượn ngựa đều ngại nhắc đến, nhưng vòng vo thật lớn như vậy chủ yếu là vì mượn ngựa, ông cụ đâu chịu bỏ qua cho một cơ hội này, hắn đưa mắt liếc nhìn Cố Đại Hải, ý bảo đối phương nhắc đến chuyện này. Dù sao cơm đã mời, không quan tâm ngươi ăn hay không, coi như đã nhận ân tình này, chuyện mượn ngựa đáng nhẽ dễ nói mới đúng.

Cố Đại Hải bất lực, giờ phút này chỉ mong chui xuống dưới gầm bàn để cho không ai nhìn thấy mới ổn, vợ mình thật sự nói không sai, chuyện này vẫn chưa xong, chuyện không tốt đều đổ hết lên trên người mình.

Đang do dự mở miệng như thế nào, Cố Nhị Nha mang theo ấm nước và bát lắc mông bước chân nhỏ nhẹ trở lại, mới vừa tiến vào nhà chính đã ỏn ẻn nũng nịu du dương nói: "Tư công tử, thiếp đã trở lại, đến đây rót nước cho công tử." Khi nói chuyện trên cơ bản đã đi tới trước mặt, sau đó chậm rãi rót nước.

Người khác không chú ý tới, nhưng Cố Đại Hải người luôn làm công trong nhà giàu có quen quan sát lời nói sắc mặt chú ý đến, khi công tử nhà chủ nghe được giọng nói của Cố Nhị Nha đã vô cùng rõ ràng run rẩy lên, giống như gặp phải nước lũ thú dữ vậy, tuyệt đối không phải là biểu hiện của vui mừng, sắc mặt của Cố Đại Hải lập tức biến thành không đẹp.

Tuy rằng con ngựa của công tử nhà chủ dùng để kéo xe, nhưng người biết nhìn ngựa đều biết rõ nó là ngựa tốt, còn quý giá hơn ngựa bình thường một chút. Chuyện khác không nói, chỉ riêng nói đến lương thảo ngựa này dùng thôi cũng tuyệt đối không hề kém gì đồ người ăn! Kêu Cố Đại Hải mở miệng mượn ngựa như thế nào? Cố Đại Hải nín nhịn hồi lâu không thể mở miệng ra được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp