Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 92


1 tháng

trướctiếp

"Hộp son phấn này là do đại cô gia con đưa đến vào năm đó, bản thân nương đều không nỡ sử dụng, chỉ để cho con dùng." Trần thị nhìn khuê nữ trắng trẻo mập mạp, lòng tràn đầy tính kế, nếu như khuê nữ có thể đến Tư gia, mình chính là nhạc mẫu của Tư công tử. Trong nhà Tư công tử kia nhiều tiền như vậy, tùy tiện rò rỉ ra một chút theo kẽ tay đã đủ cho người một nhà mình chi tiêu thật lâu.

Cố Nhị Nha ngây ngất soi gương ngắm nhìn, chính là không biết gương đồng mơ hồ kia co thể soi ra cái gì để đáng giá cho nàng hết soi lại soi. Nàng cũng nghe thấy lời Trần thị nói, nhưng Cố Nhị Nha không quan tâm, nghĩ nếu như mình có thể gả cho công tử xinh đẹp kia, ngày sau muốn loại son phấn tốt gì mà không có? Ai có thể thèm muốn thứ rẻ mạt này.

Từ nhỏ Cố Nhị Nha đã nghe lời Trần thị nói với Chu thị, mình có dáng dấp như vậy mới là đẹp mắt nhất, do đó Cố Nhị Nha cũng cho rằng mình đẹp mắt nhất, ít nhất ở trong thôn này không có cô nương nào có dáng dấp càng phúc khí càng đẹp mắt hơn mình.

Mình có dáng vẻ đẹp mắt như vậy, công tử xinh đẹp kia nhìn thấy mình chắc chắn sẽ say mê.

"Được rồi, đừng soi nữa, có nhớ kỹ lời nương dạy không?" Trần thị cướp gương đồng về, đặt lại trên bàn trang điểm, sờ chỗ bị chém hỏng, hung hăng nói: "Phen này con nhất định phải cố gắng thể hiện tốt cho nương, chỉ cần có thể để cho Tư công tử kia coi trọng con, ta sẽ không sợ không có ngày lành. Con nghe kỹ đây cho nương, người trong thành đều thích cô nương tương đối nhã nhặn, nói chuyện nhỏ nhẹ mềm mại, đi đứng cũng chậm rãi một chút, con đừng có tùy tiện như thế, còn có chính là..."

"Được rồi, nương thôi đi được không vậy, nương đã nói mấy chuyện này trăm tám mươi lần, con đều chán nghe rồi."

"Chán nghe cũng phải nghe, nương còn không phải đang lo lắng đến lúc đó con làm không tốt, con cứ chê phiền đi, đến lúc đó nếu như Tư công tử người ta chướng mắt con, nhìn xem con đi đâu để khóc."

"Nương cứ yên tâm đi, tuyệt đối không thành vấn đề!"

Nói xong hai mẹ con lại ở trong phòng tâm sự một trận, cho đến khi Chu thị lên giọng the thé kêu, Trần thị mới lưu luyến không rời đi ra cửa, lại quay đầu dặn dò một phen mới đầy bụng tâm tư đáp lời Chu thị.

Chu thị thấy Trần thị cuối cùng chịu đi ra, lập tức chửi ầm lên: "Khách đều sắp tới ngươi còn trốn ở trong phòng làm gì? Ôm trứng sống à!"

Trần thị không yên lòng đáp: "Được rồi nương, chẳng phải con đã đi ra rồi sao?"

Chu thị vừa nghe lập tức trừng mắt, chỉ vào mũi Trần thị mắng chửi: "Ngươi được đấy, lại học cãi lại. Gần đây có phải lão nương đã quá nuông chiều ngươi rồi không? Nếu như không phải thấy hôm nay có khách tới, lão nương chắc chắn phải đánh chết ngươi đồ bất hiếu! Còn không nhanh chóng đi làm việc cho lão nương, thất thần ở đó chờ cơm ăn à?"

Lời này là thật, nếu như không phải có khách đến, Chu thị thật sự định cho Trần thị hai bạt tai.

Sau khi trở về Tư Nam hết sức đắc ý nói với Cố Phán Nhi: "Hắc Phụ, hôm nay ta nhận lời mời của nhà bên cạnh, muốn đến nhà bọn họ ăn cơm, do đó hôm nay không ăn cơm ở đây, các ngươi tự mình ăn đi!"

Hắc Phụ này chính là phụ nhân xấu xa lòng dạ độc ác, đây là giải thích mới nhất của Tư Nam.

Vốn tưởng rằng Hắc Phụ sẽ giận dữ, sau đó ầm ĩ một trận với hắn, ai ngờ đợi hồi lâu không có động tĩnh.

Tư Nam buồn bực: "Này, Hắc Phụ, ngươi không nói gì sao?"

Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm vào cái bàn đã dọn lên, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Chúc mừng buổi trưa hôm nay ngươi thoát khỏi bể khổ, ngược lại nhảy vào trong hang sói. Ngươi chắc chắn sẽ dư vị vô cùng hành trình dùng cơm một lần này, có lẽ còn suốt đời khó quên. Quan trọng nhất là ngươi đừng có đói bụng trở về, bằng không đừng trách lão nương..." Cố Phán Nhi nói đến đây, cười nhàn nhạt nhìn Tư Nam, bẻ tay vang lên rắc rắc: "Thủ đoạn độc ác phá cỏ!"

Tư Nam run rẩy khóe miệng nói: "Này, Hắc Phụ, ngươi dùng sai từ rồi!"

Cố Phán Nhi mỉm cười: "Không dùng sai đâu, trong mắt ta ngươi còn không được tính là đóa hoa gì cả, chỉ là một bụi cỏ mà thôi."

Tư Nam: "..."

Cố Thanh bày bát đũa lên trên bàn, dọn xong lại cầm một cái bát xới cơm cho Cố Phán Nhi trước, vừa xới vừa nói với Tư Nam: "Nói thật vài ngày này nhìn ngươi ăn cơm ta đều thấy khó chịu, khó khăn lắm ngươi đến nhà bên cạnh xin cơm, bữa này không cần phải nhìn nữa, ta cảm thấy hôm nay ta chắc chắn được ăn ngon lành, ngươi cứ yên tâm mà đi!"

Tư Nam cảm thấy hai người này không là một đôi mới đáng tiếc, hai người quả nhiên rất xứng.

Nhưng mà An thị hơi đáng thương nhìn Tư Nam, an ủi nói: "Lần này ngươi đến nhà bên cạnh ăn cơm, cũng đừng lo lắng gì cả. Nếu như chưa ăn no, ngươi cứ trở lại ăn, ta để phần cho ngươi." Vài ngày này thức ăn Tư Nam ăn đều do An thị chuẩn bị, bởi vì đồ ăn Đại Phú Đại Quý làm thật sự khó có thể nuốt trôi.

Tư Nam rất muốn nói không, nhưng đối mặt với ánh mắt của hai người, Tư Nam vẫn ỉu xìu.

Nói thật hắn cũng sợ nước mắt của An thị, vừa khóc là giống như nước lũ vậy, hồi lâu không dừng lại được. Hơn nữa chuyện để cho người ta khó có thể tiếp nhận nổi là cho dù vì sao An thị khóc, hai người này đều sẽ trừng ánh mắt phẫn nộ về phía hắn, giống như nhận định là do hắn làm vậy, thật sự quá oan uổng.

Kết quả là Tư Nam lại đang cân nhắc, bằng không quay trở về trấn cho xong.

"Tư công tử, nãi nãi ta là người tốt, nhị tỷ ta là mỹ nhân, bữa cơm này ngươi chắc chắn sẽ ăn đến rất vui vẻ, đừng lo lắng." Tam Nha đến để gọi Cố Phán Nhi qua ăn cơm, nhưng buổi sáng Cố Phán Nhi đã từ chối nàng, hiện giờ bởi vì Trương thị lại ở nhà nhắc tới, do đó Tam Nha lại đến.

Mới đi tới đã nghe thấy Tư Nam định đi đến nhà bên cạnh ăn cơm, Tam Nha lập tức vui sướng khi người khác gặp họa.

Phụt -!

Cố Phán Nhi suýt nữa phun một ngụm canh ra, nàng nhanh chóng giơ ngón tay cái lên: "Đây là thật sự!"

Tam Nha kêu Cố Phán Nhi: "Đại tỷ, nương kêu tỷ về nhà ăn cơm!"

Khụ khụ, lần này Cố Phán Nhi thật sự phun ra.

"Được rồi, ta không đi, rảnh rỗi ta sẽ qua ngồi!" Cố Phán Nhi lau miệng, nhanh chóng vẫy tay: "Bên ta cũng có thể ăn cơm, muội có muốn tới ăn một chút không, tay nghề của dì An muội tiến bộ không ít."

Tam Nha lắc đầu: "Muội vẫn về nhà ăn! Nếu như tỷ không đi, vậy muội về trước."

Cố Phán Nhi vẫy tay, tỏ vẻ mình đã biết.

"Hừ, tiểu mỹ nhân đều đã đi rồi, ta cũng nên đi sang nhà bên cạnh!" Tư Nam nhìn theo Tam Nha ra cửa, quay người liếc xéo hai người Cố Phán Nhi với Cố Thanh, cũng mang theo Đại Phú Đại Quý đi sang nhà bên cạnh.

Tư Nam không có ấn tượng gì với nhà bên cạnh cả, cho dù vợ chồng Cố Đại Hải, hắn cũng chưa bao giờ chú ý đến, đồng ý tới nhà bên cạnh ăn cơm chẳng qua vì tâm huyết dâng trào trong nhất thời. Vốn chưa hề ôm hy vọng gì, nhưng thấy phản ứng của mọi người, Tư Nam lại sinh lòng tò mò, cũng có một chút chờ mong đối với nhà bên cạnh.

Về phần chờ mong cái gì, có trời mới biết!

Vừa đi tới cổng, đã có một đại thẩm mập mạp đi từ trong nhà ra đón, cười đến giống như hoa cũng để lộ ra hai hàng răng lớn vàng khè, Tư Nam nhìn thấy chán ngán, không nhịn được lùi về sau vài bước.

Trần thị vừa thấy, vội vàng tiếp đón: "Ngươi còn thất thần gì vậy, nhanh vào đây!"

Nói xong định tiến lên kéo người.

Tư Nam đâu chịu để cho nàng túm lấy, nhanh chóng trốn ra đằng sau lưng Đại Phú, sau đó nghiêng người đi theo cửa vào, miệng nói: "Đừng đụng vào bản công tử, bản công tử có thể tự đi!"

Trần thị hơi cứng đờ, lúng túng rụt tay về.

Nhưng rất nhanh Trần thị đã thay bằng vẻ mặt tươi cười, dẫn Tư Nam đến nhà chính, chỉ vào đồ ăn đầy bàn nói: "Được được được, Tư công tử mời sang đây, trong nhà đơn sơ, cơm rau dưa, mong rằng công tử thứ lỗi."

Có thịt gà, thịt cá, thịt lợn, còn có các loại thức ăn chay dùng thịt làm ra, quả nhiên là... cơm rau dưa.

Tư Nam nhìn đồ ăn đầy một bàn này, chẳng biết tại sao lại nhớ nhung rau dại ở nhà bên cạnh.

Thịt gà dùng tay xé, Tư Nam vừa nghĩ đến hàm răng vàng khè của Trần thị kia, hoài nghi khi đối phương xé thịt gà này có rửa tay không. Còn thịt cá từ xa đã ngửi thấy mùi khiến cho người ta buồn nôn. Thịt lợn này thật sự rất béo, hơn nữa còn trắng, vừa nhìn đã thấy ngán. Còn có đó là cái gì? Thịt lợn nấu cải trắng, thịt băm xào cải trắng, cải trắng luộc... nhà này chỉ còn lại có cải trắng sao? Rau dại đủ loại kia ở đâu?

Chỉ nhìn thôi Tư Nam đã không có khẩu vị gì, đâu còn thèm ăn nữa.

Đừng nói là Tư Nam, kể cả Đại Phú Đại Quý cũng chướng mắt một bàn lớn đồ ăn này, cảm thấy đó không phải cho người ăn.

"Mời ngồi, mau mời ngồi!" Cố Đại Giang tươi cười đầy mặt nhanh chóng mời Tư Nam ngồi, còn tự mình mang bát đũa lên cho hắn.

Tư Nam nhìn chằm chằm vào chiếc đũa kia, hồi lâu không nhận lấy, khóe miệng run rẩy khả nghi.

Chiếc đũa thật đen, lần đầu tiên biết chiếc đũa lại có thể đen đến mức độ như vậy.

Ông cụ ỷ vào thân phận trưởng bối, không cần chiêu đãi tiểu bối, bản thân dẫn đầu ngồi xuống, thấy người đã đủ, nên vung tay lên, mở miệng nói: "Đều bắt đầu ăn đi, Tư công tử nhất định đừng khách khí."

Tư Nam nuốt nước miếng, hơi khó khăn cầm đũa lên, nhưng một màn trước mắt này lại khiến cho hắn sợ đến ngây người.

Ăn cơm này giống như đánh nhau vậy, nhìn hai nam oa tử này, giống như trăm tám mươi năm chưa được ăn thịt vậy. Một kẻ thì nhét thịt vào trong miệng, đều nhét đến không thể nhét thêm được nữa nhưng vẫn dùng sức nhét vào. Đặc biệt là đứa nhỏ hơn kia, miệng chưa hề ngừng, còn liều mạng gắp thịt vào trong bát, chỉ trong nháy mắt đã chất đầy bát, biến thành khắp nơi đều là mỡ.

Hắn không khỏi nuốt nước miếng, thật buồn nôn, rất muốn ói ra phải làm sao đây?

Ông cụ nhíu mày, theo bản năng gõ Tài ca nhi một cái: "Còn ra thể thống gì!"

Đều thành thùng cơm rồi! Tư Nam cầm đũa, gân xanh nổi lên trên trán, nhịn được rất vất vả.

"Ôi, sao Tư công tử không ăn vậy, tiểu nữ đến gắp thức ăn cho Tư công tử nhé!" Bình thường khi có khách đến thì nữ nhân không được lên bàn, khi Cố Nhị Nha đi tới đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy đồ ăn đầy bàn vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, chỉ mong nhào lên ra sức ăn một bữa.

Nhưng vì để tạo ấn tượng tốt cho công tử người ta, Cố Nhị Nha vẫn nỗ lực nhẫn nhịn.

Nàng đặt mông đẩy Đại Quý đang ngồi ở bên cạnh Tư Nam ra, cầm lấy một đôi đũa gắp thức ăn cho Tư Nam. Nhưng mà nhìn dáng vẻ nàng gắp thức ăn thì giống như mỗi một đũa đều chỉ mong nhét vào trong miệng của chính nàng vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp