Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 91


1 tháng

trướctiếp

Chu thị này có mưu tính gì thì không rõ, nhưng mưu tính của Trần thị thì nàng lại biết rõ ràng.

Định đưa Cố Nhị Nha đến Tư gia làm đại thiếu nãi nãi, cũng không tiểu một bãi soi gương xem dáng vẻ của mình như thế nào, nếu Tư Nam có thể coi trọng người như Cố Nhị Nha, Cố Phán Nhi sẽ chọc mù mắt mình. Tuy rằng bản thân nàng chướng mắt Tư Nam, nhưng ở trong mắt nàng, hắn vẫn thuộc về mỹ nam tương đối cực phẩm, cho dù ánh mắt của mỹ nam này không đến mức quá cao, nhưng không đến mức giống kẻ mù nhìn trúng loại như Cố Nhị Nha.

Chẳng lẽ coi trọng eo thô mông lớn dễ sinh nở của Cố Nhị Nha sao? Là một quý công tử nhà giàu, muốn nữ nhân kiểu gì mà không có? Muốn sinh con tùy tiện sẽ có cả đám nữ nhân sinh cho hắn.

Nghĩ vậy, Cố Phán Nhi lại nhíu mày, vì sao nam nhân này vừa có tiền lại không đáng tin cậy như vậy chứ?

Khụ khụ, thôi bỏ đi! Dù sao đời này nàng không cần dựa vào nam nhân.

Nhưng Cố Phán Nhi vẫn âm thầm tính toán ở dưới đáy lòng, không thể kiếm nhiều bạc trắng cho tiểu tướng công được, hắn càng muốn tích cóp tiền, nàng lại càng phải nỗ lực ăn tiêu phung phí, khiến trong nhà nghèo một chút.

Hiện giờ việc đầu tiên phải làm chính là tìm trưởng thôn mua một nơi tốt, tiêu nhiều tiền xây nhà lớn. ...

Hóa ra ở nông thôn là cảnh sắc như thế này, so với thị trấn phồn vinh hoặc một vài nơi trên trấn tương đối giàu có thì nơi đây có một phong tình khác. Hóa ra ruộng nước trồng cấy như vậy, chính là bọn họ cày cuốc ở trong ruộng nước, đến mùa thu có thể có thu hoạch tốt sao? Tư Nam bày tỏ khó hiểu của mình bằng vẻ mặt hài hước, nhưng hắn không mở miệng hỏi.

Lại nhìn Táng Thần sơn ở sau thôn, dãy núi này rất nổi tiếng, cho dù đến nơi đâu, mọi người đều rất ăn ý hành động ở bên ngoài núi, không tùy tiện đến gần vòng trong dãy núi.

Có không ít người võ lực cao cường từng tiến vào vòng trong, nhưng tám chín phần mười đều táng thân ở bên trong dãy núi. Một phần còn thừa lại kia còn chưa tiến vào sâu, chỉ mới vừa vào đến vòng trong đã lui ra. Táng Thần sơn mạch này có truyền thuyết thật cổ xưa, nói gì mà bên trong đó có nơi chôn cất của thần, bên trong đã từng có rất nhiều thần tiên ở lại, nhưng cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì, tất cả thần tiên đều chết ở trong đó.

Tư Nam xì mũi khinh thường truyền thuyết này, đều nói là thần tiên, còn có thể chết, vậy tính là thần tiên gì chứ.

Ở trong mắt Tư Nam, có khả năng đã từng có một nhóm người võ lực cao cường ở lại bên trong kia, sau này có thể gặp phải thiên tai hoặc là bị người diệt môn, dù sao chính là chôn giết toàn bộ ở bên trong đó.

Nhưng chuyện đang nghĩ trong lòng Tư Nam không phải là nó, mà là Cố Phán Nhi kia.

Nghe nói Cố Phán Nhi này đã không ít lần tiến vào vòng trong, gần như tất cả dược liệu đều được mang ra từ trong Táng Thần sơn mạch, nếu như vòng trong của dãy núi này dễ tiến vào như vậy, như vậy cả dãy núi này là một mảnh bảo vật, có lẽ còn có thể lấy được không ít ích lợi từ trong đó.

Đáng tiếc là phụ nhân đáng giận này chỉ mang Điền đại phu vào một lần, không chịu lại dẫn người vào nữa.

"Công tử, công tử, công tử người định lên núi sao?" Có thể nói Đại Phú Đại Quý nhìn núi đã sợ, nhà Hắc Phụ còn thừa lại nửa mảnh da rắn đao thương không thể xâm nhập, nghe nói săn được từ trên ngọn núi này, đống rắn kịch độc lớn nhỏ cũng săn được từ nơi đây, một đống lợn rừng là bọn họ tận mắt nhìn thấy ở trên núi này.

Đây là một ngọn núi vô cùng khủng bố, đánh chết cũng không muốn lên núi.

Tư Nam đã đi được một lúc, thân thể đạt đến cực hạn, đâu thể đi được nữa. Nghe thấy hai người Đại Phú Đại Quý hỏi cũng không có ý định trả lời, vẫn tha thiết mong chờ nhìn sau núi.

Đại Phú bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Công tử đừng vội, đợi thân thể của công tử khá hơn, nô tài lên núi với công tử là được, nhưng mà hiện giờ thân thể của công tử chưa khỏe, vẫn lấy nghỉ ngơi nhiều cho thỏa đáng."

Tư Nam không thay đổi vẻ mặt liếc xéo Đại Phú: "Hắc Phụ kêu bản công tử nên đi lại nhiều hơn, không thể sợ đổ mồ hôi, bởi vì đổ mồ hôi chẳng khác nào bài độc. Còn nói gan của bản công tử rất độc, nếu như bản công tử không cẩn thận chết ở trong sông, có thể khiến cho toàn bộ sinh vật trong sông như tôm cá chết hết, thậm chí diệt sạch nhiều năm, các ngươi cảm thấy sao?"

Đại Phú Đại Quý: "..."

"Nghe nói trong núi độc vật nhiều nhất, các ngươi nói những độc vật này độc hơn hay gan của bản công tử độc hơn? Có cần mỗi người các ngươi đi bắt một con rắn độc sống về để bản công tử thử xem không?"

Đại Phú Đại Quý đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng liều chết lắc đầu, đánh chết cũng không muốn lên núi.

"Quả nhiên..." Tư Nam vô cùng khinh bỉ liếc xéo hai người, sau đó xoay người đi về: "Mười các ngươi đều kém hơn một Hắc Phụ, nàng là kẻ có bản lĩnh, điều chỉ khiến cho bản công tử tò mò là mười sáu năm trước Hắc Phụ này vẫn luôn bình thản tầm thường, thậm chí còn là kẻ đần độn, nhưng sao lại sẽ..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nói cái gì, đoán chừng chỉ có bản thân Tư Nam hắn mới nghe thấy.

Đại Phú Đại Quý liếc nhìn nhau, lau mồ hôi, nhanh chóng đuổi theo.

Dọc đường ba người vừa vặn gặp vợ chồng Cố Đại Hải ra ngoài tìm người, vợ chồng hai người nói rõ ý đồ đến nhưng không cho rằng Tư Nam sẽ đồng ý tiếp nhận lời mời, không ngờ Tư Nam lại không từ chối ngay, mà nói cần suy nghĩ cân nhắc.

Lại nói đây đã là lần đến mời thứ chín rồi! Tư Nam không hiểu sao nghĩ vậy dưới đáy lòng.

Ba lần trước mình đã chính miệng từ chối, năm lần sau là Hắc Phụ kia không kiên nhẫn từ chối thay hắn, vì để 'tra tấn' hắn, Hắc Phụ thật sự là dùng ở mọi chỗ, là lo lắng hắn đến nhà bên cạnh trốn tránh sao?

Nghĩ đến cháo loãng khó ăn từ nửa bát đến một bát, rồi thành hai bát, sau đó biến thành nửa bát cơm, một bát cơm, quá trình trong này... Tư Nam thậm chí còn muốn lau nước mắt xót xa, Hắc Phụ này quá ngoan độc, cho đến bây giờ quai hàm vẫn đau, sờ cánh tay có vết xanh tím, chạm vào đầu là có cục sưng.

Thật sự quá tàn bạo, không hề giống nữ nhân!

Nhưng những cực khổ này không phải phí công chịu đựng, ít nhất cảm giác thân thể còn có lực hơn trước kia, cũng không cảm thấy hư không nữa. Trước kia cho dù uống bao nhiêu thuốc đều cảm thấy bản thân như đang dạo bước ở trên đám mây, có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào. Hiện giờ tuy rằng những lương thực phụ đó đều rất khó ăn, nhưng không đến mức khó có thể nuốt xuống như những thuốc khó uống này, thỉnh thoảng còn được ăn vài ngụm canh gà rừng, coi như là chuyển biến cực lớn.

Chính là đáng tiếc, đáng tiếc...

Đáng tiếc cái gì? Tư Nam ngẩn ngơ, lại nghĩ mãi không rõ tại sao lại như vậy.

Không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt tuấn tú của Tư Nam đột nhiên đen lại, về cơ bản có thể sánh ngang với đít nồi. Hắc Phụ đáng giận, Cố Thanh đáng chết, dám nói Tư Nam hắn trời sinh mạng hèn, khoác lớp da người giàu có, nhưng lại có dạ dày của người quê mùa, chỉ có thể ăn trấu nuốt cải, không có mạng hưởng thụ món ngon.

Cố Đại Hải với Lý thị hai mặt nhìn nhau, không rõ công tử nhà chủ lại sao nữa.

"Được rồi, bản công tử đã suy nghĩ kỹ, buổi trưa hôm nay sẽ lên nhà các ngươi ngồi chơi." Ngón tay thon dài trắng nõn của Tư Nam khẽ nâng lên vẫy nhẹ ra hiệu, sau đó mắng Đại Phú Đại Quý: "Hai cẩu nô tài các ngươi còn không nhanh đỡ bản công tử về? Không có ánh mắt gì cả, không thấy bản công tử mệt mỏi sao?"

Đại Phú Đại Quý liên tục gật đầu kêu vâng, nhanh chóng đi đến đỡ Tư Nam về.

Cố Đại Hải và Lý thị liếc nhìn nhau, hai người đều hơi bất đắc dĩ, cũng không biết công tử nhà chủ đến nhà mình ăn cơm là chuyện tốt hay xấu. Tuy rằng hai người đều làm việc ở trong Tư gia, nhưng bởi vì hai người ký làm công thời vụ ba năm, do đó có thể nói hai vợ chồng tám chín phần mười đều không biết rõ chuyện trong Tư gia, cũng không hiểu biết gì nhiều về công tử nhà chủ, chuyện biết được phần lớn đều từ ngẫu nhiên nghe thấy.

Hiện giờ xem ra, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, tính khí của công tử nhà chủ này thật sự không tốt lắm.

Nhưng thoạt nhìn công tử nhà chủ không phải hạng người lung tung đánh giết hạ nhân, ít nhất Đại Phú Đại Quý này đi theo bên cạnh công tử nhà chủ từ nhỏ, tối thiểu đã mười lăm năm. Tuy rằng công tử nhà chủ thường xuyên mắng hai người này, nhưng chưa bao giờ chân chính đánh giết bọn họ, chỉ nói ngoài miệng thôi.

"Nhanh về nói lại, phen này nương sẽ hài lòng." Cố Đại Hải nói.

Không biết Lý thị nhớ ra điều gì, hoài nghi nói: "Ta cảm thấy chuyện ngày hôm nay có liên quan đến ông cụ. Ngươi đừng quên, buổi sáng khi ta làm việc dưới ruộng, ông cụ từng đề cập đến kêu chúng ta mượn ngựa của công tử. Khi đó chẳng phải hai ta không đồng ý sao? Ông cụ đã tự hờn dỗi, vác cuốc về thẳng nhà. Sau đó ầm ĩ như vậy, kêu ta ra mặt mời công tử đến nhà ăn bữa cơm."

Cố Đại Hải ngẫm nghĩ, hơi chần chừ nói: "Chuyện này không phải chỉ có một hai lần, có lẽ lần này vẫn là ý tứ của nương. Không cần biết có chuyện gì, dù sao không cần chúng ta quan tâm, chúng ta xử lý xong việc là được."

Lý thị mất hứng: "Nếu như chọc cho công tử mất hứng, vậy chỉ có chuyện của chúng ta thôi."

Cố Đại Hải không nói gì nữa, bởi vì không biết nên trả lời như thế nào cả, tuy rằng không nhịn được định biện giải gì đó cho cha nương mình, nhưng so sánh ra thì hắn vẫn tình nguyện tin tưởng vợ mình: "Nàng nói cũng không phải không có đạo lý, nhưng chuyện này vẫn đến lúc đó lại nói, bây giờ nói ra đều vô dụng, ngươi đã mời."

Lý thị thầm nghĩ: Chẳng phải không mời cũng không được sao!

Nghe thấy hai người thật sự đã mời công tử nhà chủ đến, Chu thị có thể nói là vui mừng quá đỗi, còn Trần thị càng vội vàng kéo Cố Nhị Nha vào trong phòng, tốn không ít tâm tư trang điểm một phen cho nữ nhi.

"Đáng tiếc con hài tử này hai ngày qua phơi nắng nhiều, đen không ít." Trần thị than thở đáng tiếc, vốn là một người trắng trẻo mập mạp, nhưng mới phơi nắng vài ngày đã đen một ít, vẫn đánh một tầng phấn lên trên mặt thoạt nhìn mới trắng hơn chút.

Nhìn trái lại nhìn phải, còn đánh chút phấn má hồng lên trên má, lúc này Trần thị mới hài lòng thu tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp