Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 90


1 tháng

trướctiếp

Nhưng Cố Phán Nhi cũng sẽ không định đi ngăn cản, dù sao đây là lý tưởng của tiểu tướng công, mình không thể cố ý can thiệp gì. Huống hồ những chuyện này vẫn còn xa, chẳng khác nào chuyện không có cơ sở, tạm thời không đề cập đến.

"Ngày mai lên trên trấn tìm tư thục, trước cố gắng học tập đã, tất cả chờ thi đỗ tú tài về rồi tính tiếp." Cố Phán Nhi không có ý định tiếp tục thảo luận vấn đề này với tiểu tướng công, chẳng qua nói chuyện đang nghĩ trong đầu hắn ra, tuy rằng nàng mặc kệ mọi chuyện, nhưng nàng có thể đoán được phần nào chuyện đang chất chứa ở trong đầu hắn.

Nào có người đọc sách nào không thích đi học đường chứ? Là chuyện tùy tiện đều có thể đoán ra được.

Khựng lại một chút, Cố Phán Nhi lại nói: "Mang cả giá đỗ nhỏ theo, dù sao hiện giờ thân thể của hắn không hề kém hơn ngươi bao nhiêu, ngươi đều có thể chịu đựng lên tư thục không chết vì mệt, chắc hắn cũng không thành vấn đề."

Lời nói vốn tốt đẹp nhưng bị Cố Phán Nhi nói thành như vậy, sắc mặt Cố Thanh không đẹp nổi.

Cố Thanh lại hơi do dự, mới nói: "Tiền học phí mỗi năm cần ba lượng bạc, còn chưa bao gồm văn phong tứ bảo, ta..."

"Được rồi, còn không phải chuyện bạc sao? Ngươi đã giấu ba trăm lượng bạc rồi, còn chưa đủ tiêu cơ à?" Cố Phán Nhi trợn mắt lên: "Ngươi thôi đi, nếu như thật sự không đủ, đến lúc đó lại kiếm là được, lo lắng làm mốc khỉ gì."

Ngàn lời vạn câu đều bị chẹn họng về, sắc mặt của tiểu tướng công càng khó coi.

Cố Phán Nhi lại nói: "Ngươi không keo kiệt thì chết à!"

Tiểu tướng công: "..."

Cố Phán Nhi đen mặt: "Được rồi, đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, ngày mai ta sẽ đưa một cây nhân sâm núi lấy từ mấy hôm trước cho ngươi đi bán, nhân sâm trăm năm ít ra cũng bán được trăm lượng bạc, chắc đủ cho ngươi tiêu thôi!"

Vừa nghe thấy một cây nhân sâm núi kia gia trị trăm lượng bạc, ánh mắt của Cố Thanh càng trừng lớn hơn.

Nếu như không nhớ nhầm, con mụ điên này đào về hai mươi mấy cây nhân sâm núi già thì phải? Đó là nhân sâm niên đại trăm năm? Con mụ điên này đúng là đồ phá sản, hầm một nồi thịt lại bỏ vào những nửa cây, đây là ăn thịt hay ăn bạc chứ! Phen này Cố Thanh không đau lòng vì một nồi thịt kia mà là vì những cây nhân sâm núi này.

Tiểu tướng công lại không biết, những cây nhân sâm Cố Phán Nhi nói cho hắn cầm bán là sâm có niên đại thấp nhất, sâm núi có niên đại cao nhất kia đã đạt tới tám trăm năm. Do đó tiểu tướng công cho rằng nhân sâm núi già nên là cây đại sâm tám trăm năm kia, chứ không phải là cây tiểu sâm trăm năm, nếu như biết rõ lại đâu chỉ đau khổ mà thôi.

Thấy tiểu tướng công vẫn không nói chuyện, mặt Cố Phán Nhi đen như đít nồi, trong đầu ngẫm nghĩ có cần lại cống hiến thêm một cây linh chi không. Tuy rằng linh chi không ít, nhưng Cố Phán Nhi định lấy ra ăn làm đẹp, ai bảo người nào đó từ sáng đến tối cứ kêu nàng đen nói nàng xấu, cho dù không thèm để ý cũng bị nói đến không còn mặt mũi, bắt đầu chú ý đến.

"Có cần cho ngươi thêm một cây linh chi không? Tuy rằng không bằng sâm già, nhưng có thể bán năm mười lượng bạc." Cố Phán Nhi tỏ vẻ bản thân đã đau khổ hết sức, nghĩ rằng nếu như thiếu một cây linh chi khiến cho đại kế làm đẹp của mình lấy thất bại để chấm dứt, bản thân chắc chắn sẽ buồn bực đến hộc máu.

Nhưng cũng may Táng Thần sơn sẽ không chạy, biết đâu còn tìm được thứ tốt hơn nữa để dùng.

Tiểu tướng công đã triệt để câm nín, đến bây giờ mới biết rõ trong số mấy thứ con mụ điên cầm từ trong núi về, chỉ những con mồi này là không đáng giá nhất. Mình thật sự đã ném trân châu coi mắt cá thành bảo bối, thật sự ngốc nghếch đến ghê gớm.

Nhưng ai có thể ngờ mấy thứ không khác nào cỏ dại kia lại đáng giá như vậy chứ?

Mình cũng có biết vài loại dược liệu ở trong này, kể cả biết nhân sâm vẫn bởi vì trước đó mẫu thân từng mua một cây về cho mình, sau này thấy chỗ con mụ điên lấy về giống, nên tùy ý hỏi thử, mới xác nhận cây có dáng vẻ giống như cải củ kia chính là nhân sâm, sau đó phơi khô phát hiện thật sự giống với cây trước kia mình đã ăn.

Về phần những loại dược liệu khô khác từng dùng, ai biết khi chúng nó còn tươi có dáng dấp như thế nào.

Cho dù đi qua trước mặt một cây dược liệu quý trọng, vậy cũng cần hắn phải quen biết nó mới được.

"Con mụ điên, ta phát hiện ngươi thật sự rất phung phí của cải, nãi nãi ngươi nói ngươi không hề sai." Cố Thanh ngẩn người thật lâu mới nói ra một câu như vậy.

Cố Phán Nhi lại không hiểu, khó hiểu nhìn tiểu tướng công.

Cố Thanh lại nói: "Nhân sâm quý giá như vậy, ngươi hầm một nồi thịt bỏ vào nửa cây, linh chi càng bỏ vào nguyên một cây, ngươi ăn không thấy đau khổ sao? Đó đều là bạc!"

Cố Phán Nhi: "..." Cuối cùng đã rõ vì sao tiểu tướng công lại có vẻ mặt như vậy, hóa ra không chỉ đang đau lòng bạc, còn đang thương tiếc chỗ bạc đã mất.

Người keo kiệt này, chính là điểm ấy không tốt.

"Ăn nhiều như vậy, ngươi cũng không sợ không hưởng thụ nổi!" Cố Thanh tiếp tục than khóc.

"Làm như vậy còn không phải vì lo lắng thân thể của các ngươi không chịu nổi quá nhiều sao, tuy rằng dược tính đã trở nên ôn hòa rất nhiều dưới ảnh hưởng của các dược liệu khác, nhưng lượng lớn vẫn sợ các ngươi sẽ bị chảy máu mũi! Bằng không ta đã thả nguyên một cây rồi!" Cố Phán Nhi tỏ vẻ tiếc nuối.

"!"

Cố Thanh gần như gạt lệ, con mẹ phung phí của cải này thật sự hết thuốc chữa.

Chẳng trách thân thể của mình tốt lên nhiều như vậy, hóa ra đều do người ta dùng các vật đại bổ như sâm đương quy vân vân để đắp lên, thân thể này nuôi đến hắn rất đau lòng, có cảm giác còn không bằng nằm ở trên giường tiếp tục dưỡng bệnh.

"Ôi trời, đau lòng quá!" Cố Thanh đột nhiên kêu lên, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Cố Phán Nhi lập tức hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay hắn bắt mạch, sau khi không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì lại đặt tay lên trên ngực hắn, một khí tức âm hàn kia vẫn ẩn núp, chỗ tim không phát hiện ra có vấn đề gì không ổn. Nhưng người này đang kêu đau lòng, mặt đều trắng thành như vậy, khiến cho Cố Phán Nhi rất nghi ngờ, chân mày nhíu chặt lại.

Ai ngờ Cố Thanh lại kêu lên: "Đó đều là bạc, ngươi con mụ phung phí của cải này!"

Cố Phán Nhi hơi dại ra, có một suy đoán ở trong lòng muốn đi chứng thực.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Cố Thanh cuối cùng đã tốt lên, vỗ ngực mình thở phào một hơi: "Không đương gia không biết rõ bạc kiếm về không dễ dàng, ngươi cứ bỏ từng vốc từng vốc vào nồi như vậy, vừa bỏ chính là hơn một trăm lượng, như vậy chẳng phải đang đòi mạng người ta sao? Về sau ta không ngăn cản ngươi ăn thịt nữa, nhưng dược liệu này thì vẫn đừng bỏ vào, chuyện ngốc nghếch như vậy vẫn nên kêu công tử cao quý đang ở nhà chúng ta làm thì hơn."

Cố Phán Nhi triệt để dại ra, khóe miệng run rẩy, giống như bị động kinh.

"Ta thấy ngươi mới là đồ ngốc nghếch ấy, vài thứ kia vốn chỉ là cỏ ở trong mắt ngươi mà thôi, sau này ngươi cũng cứ cho là như vậy không phải được rồi sao? Thằng ngốc ngươi nói kia, ngươi cho rằng hắn không muốn ăn ngon chút sao?" Cố Phán Nhi vì đại kế luyện thể ngày sau của mình, không thể không mở miệng phỉ nhổ tiểu tướng công nhà mình: "Hắn chính là phạm vào mệnh hèn, không ăn được nhân sâm lộc nhung, chỉ có thể ăn lương thực phụ nhai cỏ dại, càng rẻ nuôi thân thể mới có thể tốt lên được!"

"Nhưng ta thì khác, ta phải ăn ngon mới có thể phát triển, ngươi có hiểu một điểm này không hả? Ta thấy ngươi chắc chắn không hiểu, suốt ngày ngu ngơ, chỉ biết ki bo tiền đến chết, chính là kiểu người đã chết tiền vẫn không tiêu ra vậy."

Cố Thanh cũng cảm thấy công tử cao quý này thật rẻ hèn, mỗi ngày ăn lương thực phụ thêm rau dại, thân thể lại càng ngày càng tốt lên.

Nhưng chuyện này không thể gộp vào để nói có được không hả?

Nếu như người còn sống lại không có tiền tiêu, vậy đau khổ bao nhiêu? Chỉ có người đã từng trải qua cuộc sống như vậy mới biết rõ tư vị ở trong đó!

Nhưng rất rõ ràng, hình như mụ vợ điên nhà mình không hiểu gì cả, vậy phải làm sao đây?...

An thị vẫn ở gian bên cạnh làm quần áo, lều này không hề có hiệu quả cách âm, đầu tiên khi nghe thấy Cố Thanh nói đến quan phu nhân, ánh mắt An thị hơi mờ mịt hơi hoài niệm, suy nghĩ nhanh chóng bay xa, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Sau đó lại nghe thấy hai người này nói đến chuyện hầm thịt, An thị lặng lẽ che miệng vui vẻ, may mà cho đến bây giờ vẫn chưa nói với nhi tử, bằng không nhi tử chắc chắn sẽ đau khổ vô cùng, có khi còn nhặt mang đi bán lấy tiền.

Nhắc đến những dược liệu quý giá này, An thị còn hiểu biết hơn Cố Thanh nhiều, bằng không cũng sẽ không thể luôn nói con dâu này tốt.

Nhớ tới cái lều không đâu vào đâu cách nhà của mình không đến mười mét, An thị lại nhíu mày.

Khi nào Tư công tử kia mới rời đi vậy, mỗi ngày lương thực phụ thêm rau dại, đi đâu ăn chẳng được? Sao cứ dứt khoát phải ở lại đây không chịu đi chứ? Nếu như để cho nhi tử nhìn nhiều, chẳng phải luôn nhớ lại sao? Thịt này còn muốn hầm không, dược liệu này còn muốn cho vào không? Về sau thân thể có tốt lên không?

An thị không phải thèm ăn, nhưng nhìn thấy thân thể của nhi tử mỗi ngày một chuyển biến tốt, con dâu mỗi ngày một cường tráng.

Thấy Bảo ca nhi từ kể cả lật người đều cực kỳ khó khăn đến bây giờ có thể nhảy có thể nhót, trong lòng An thị càng ngày càng thoải mái, mỗi khi nghĩ đến lại không nhịn được khóc một trận để nói lên bản thân mừng rỡ với vui vẻ cỡ nào.

"An muội tử, An muội tử, ngươi có nhà không vậy?"

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, An thị nhanh chóng buông quần áo trong tay chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Đây, có ở nhà, đến đây!"

Cửa mở ra, Cố Đại Hải với Lý thị đang đứng ở ngoài cửa.

An thị vội nghiêng mình tránh ra: "Hai người đã đến, mời vào trong ngồi."

Sau khi Cố Đại Hải với Lý thị đi vào đã nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy Tư Nam đâu, không khỏi mở miệng hỏi: "An muội tử, công tử nhà ta có ở nhà không?"

An thị ngẩn người, nói: "Buổi sáng Tư công tử ăn hơi nhiều, đang mang theo hai đầy tớ đi dạo trong thôn."

Cố Đại Hải với Lý thị nghe vậy không ngồi lâu, sau khi nói rõ ý đồ đến đây của mình đã đi ra ngoài tìm người. Để cho Chu thị biết cứ trở về như vậy hoặc là cứ ngồi ở đây thì sẽ ra sao?

Hóa ra hai người này đến đây mời Tư công tử đến nhà bên cạnh ăn cơm trưa, An thị gật đầu tiễn hai người ra cửa.

Cố Phán Nhi mới đi ra khỏi lều đã nhìn thấy hai người đi ra ngoài, không khỏi hơi tò mò, nên hỏi An thị hai người đó đến đây có chuyện gì, nghe xong lời An thị nói, Cố Phán Nhi nở nụ cười cổ quái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp