Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

"Ngươi đồ ngốc này, còn không chạy nhanh lên!" Trong lòng Trần thị cũng sợ hãi, bên trong đó không có động tĩnh gì cả, đoán chừng không chết người, nhưng lát nữa có chết người hay không thì không biết. Hiện giờ không đi, chẳng lẽ còn ở đây để cho người tính sổ hay sao? Người ném cục đá là bà già chết tiệt kia, chuyện giết người đền mạng này không thể chịu thay được.

Cố Đại Giang ngây ngốc bị Trần thị kéo về nhà, hai vợ chồng còn không dám lên cả thượng phòng để ăn cơm trưa.

Ngoài cửa có người tản đi, có người không yên tâm tiến lên gõ cửa, cũng có người định tìm hiểu tình huống. Nhưng cổng luôn đóng chặt, bên trong không truyền ra động tĩnh gì cả, nghe được một lúc mọi người đều tan tác.

Mọi người đoán, có thể đã bị nện trúng người nhưng không quá nghiêm trọng.

Kia là cục đá nặng hơn hai lạng, trên người bị nện trúng đều không dễ chịu gì, nhà Toàn Phúc này thật đúng là có dũng khí.

Buổi trưa nay lại nhiều thêm một chuyện để bàn tán.

Ai ngờ trong viện, Cố Phán Nhi nháy mắt ra hiệu buông Cố Thanh ra, tỏ vẻ mọi việc đã giải quyết.

"Ngươi con mụ điên này, tất cả trên tay đều là đất!" Cố Thanh nhổ nước miếng, phun ra không ít đất, không khỏi trừng mắt lườm Cố Phán Nhi: "Ngươi thật bẩn!"

"Nhìn nương ngươi đi!"

Cố Thanh hừ một tiếng, chạy tới xem An thị.

Cố Phán Nhi giơ móng vuốt lên nhìn xem, khóe miệng co quắp, đầu tường này quá bẩn, làm hại tay nàng đều bẩn.

An thị thật sự bị hù sợ, vừa nức nở vừa sợ hãi nói: "Hiện giờ phải làm sao?"

Cố Thanh nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi bị nhìn đến chẳng hiểu ra làm sao: "Nhìn ta làm gì? Nên làm gì thì làm đó."

Cố Thanh nhíu mày: "Nên làm cái gì?"

Cố Phán Nhi mặt mày hớn hở nói: "Tự nhiên là giết gà giết thỏ nấu cơm, chẳng lẽ các ngươi không đói bụng sao? Nhanh lên, là định lột da hay nhổ lông, có cần ta hỗ trợ không, kỹ thuật lột da của ta còn tạm được."

"..." Mẹ con hai người cùng run rẩy.

An thị lau nước mắt, yếu ớt nói: "Vẫn nhổ lông đi, nương đã đun sôi nước rồi. Tự nương làm là được, con đi nghỉ ngơi một chút đi!" Không khỏi nói thầm trong lòng, lột da thật lãng phí, tuy rằng con dâu này bình thường chút, nhưng vẫn là kẻ ngốc, không biết sinh hoạt.

Cố Thanh khinh bỉ liếc nhìn Cố Phán Nhi, hừ lạnh, nói với An thị: "Nương, con tới giúp nương!"

Hai mẹ con hết sức hài hòa bắt đầu làm việc, lưu lại Cố Phán Nhi ở đó co giật, tiểu tướng công có ánh mắt gì vậy, có còn định lăn lộn nữa không?

Nhà Toàn Phúc ở sát vách.

Sau khi Chu thị về đến nhà, càng nghĩ càng cảm thấy không quá yên tâm, nếu như quỷ đoản mệnh kia thật sự bị một cục đá của mình đập chết, vậy đâu được? Chu thị cũng không rõ cục ném cuối cùng kia có phải là cục đá hay không, nhưng rất lớn rất nặng, nghe tiếng kêu của bên trong đó, đoán chừng là cục đá.

Nhưng đừng nện trúng đầu.

Cố lão gia tử đang kiểm tra lúa giống, tuy rằng cất giữ rất tốt, nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm, dù sao chuyện này có liên quan đến thu hoạch một năm, hắn cũng nhìn thấy hành động khác thường của Chu thị, nhưng không quá mức để ý, dù sao bà già này thỉnh thoảng lại làm ra một chút chuyện, đều sẽ không yên ổn.

"Ông nó, ông nói thằng nhãi nhà Đại Nha ngốc sẽ không có chuyện gì chứ?"

Ông cụ nhặt một hạt kê lên bỏ vào trong miệng nếm thử, không thèm để ý nói: "Có thể có chuyện gì, tuy rằng thân thể của đứa bé kia hơi yếu, nhưng không đến mức là một kẻ đoản mệnh."

Chu thị vừa nghe, biết ông cụ còn chưa biết chuyện mình dùng cục đá nện người, tròng mắt láo liêng, do dự không biết có nên nói ra hay không, nàng liếc xéo túi hạt giống: "Ông cả ngày lần mò mấy thứ này, không sợ sờ hỏng chúng nó sao!"

"Bà thì biết cái gì, cả ngày chỉ biết ồn ào."

"Ta không hiểu, ông hiểu chắc!"

Chu thị liếc xéo ông cụ, xuống giường, lắc mông đi về phía phòng lão tứ. Chuyện này hỏi người khác Chu thị không yên tâm lắm, không bằng tìm lão tứ thương lượng xem sao.

Lão tứ Cố Đại Hồ là con út, khi điều kiện trong nhà tốt có đưa hắn đi tư thục hai năm, Cố Đại Hồ cũng không chịu thua kém, nhận được chữ còn xem như tính toán sổ sách không tồi, làm tiểu nhị kiêm nửa ông chủ cho người ta ở trên trấn, bình thường vừa tính toán sổ sách lại bán đồ, một tháng tiền công ba trăm văn.

Cố Đại Hồ từng định thi tú tài, đáng tiếc chi phí đi học quá lớn, trong nhà chỉ cung cấp cho hắn hai năm rồi không muốn cung cấp nữa. Nói không oán là không có khả năng, nhưng lại oán thì có ích lợi gì, tiền không ở trong túi của mình.

Liễu thị thêu thùa, cảm thấy bàn hơi rung, khom người nhìn xem, thấy bàn chân cao chân thấp, nên tiện tay cầm lấy quyển sách được Cố Đại Hồ đặt ở trên mặt bàn, định kê chân bàn.

Cố Đại Hồ lập tức cướp về: "Sao nàng lại lấy sách của ta để kê chân bàn chứ hả!"

Liễu thị liếc mắt: "Dù sao chàng cũng đã đọc nát rồi, kê chân bàn thì sao chứ? Hơn nữa, chàng giữ lại chỗ sách nát này có tác dụng gì? Lại không đi học nữa."

"Ta lưu lại cho nhi tử dùng không được sao?"

Cố Đại Hồ bất mãn bĩu môi nói một câu, cẩn thận ấn phẳng trang sách bị lật giở đến cong lên, sau đó đặt vào trong ngăn tủ khóa lại.

"Phòng trộm à?" Liễu thị lại trợn trắng mắt.

Cố Đại Hồ tự nhủ trong lòng: Còn chẳng phải phòng trộm sao? Ai biết có phải trong nháy mắt ngươi lại lấy ra kê chân bàn hay không.

Cửa hàng chỗ Cố Đại Hồ làm công phải nhập hàng, ông chủ lo lắng có một mình Cố Đại Hồ ở trong cửa hàng, sợ mất đồ, dứt khoát đóng cửa hàng rồi cho Cố Đại Hồ nghỉ, cho nên Cố Đại Hồ mới rảnh rỗi ở nhà.

Chu thị vừa vào cửa đã nhìn thấy Liễu thị trợn trắng mắt, lập tức thấy khó chịu, nàng làm mẹ bình thường đều không dám nói nhiều tiểu nhi tử một câu, con đĩ này ăn của bọn họ uống của bọn họ, sau lưng dám bất mãn với lão tứ. Giờ đều bắt gặp, bình thường không gặp còn không biết con đĩ này như thế nào nữa.

Lúc trước không nên chiều theo lão tứ, cưới thứ đồ như vậy về, ít ra lão tứ còn từng đi học hai năm, thế nào cũng có thể cưới một người tốt về, Liễu thị này không chỉ lười, còn ăn lắm, đâu giống với con dâu đứng đắn.

Liễu thị thấy Chu thị lập tức cúi đầu, dáng vẻ khúm núm. Nàng nghi ngờ dưới đáy lòng, bà già này không phải lại đến để đòi tiền đấy chứ?

Giả bộ còn rất giống! Nếu như đổi lại bình thường, Chu thị chắc chắn chỉ vào mũi Liễu thị mắng to, nhưng hiện giờ trong lòng nàng thật sự sợ hãi, không rảnh để ý đến Liễu thị, nàng xoay người đóng cửa phòng lại, kéo Cố Đại Hồ sang bên cạnh, thêm mắm dặm muối nói chuyện trước đó một lần, cuối cùng nói: "Lúc đó nương thật sự quá tức giận, không biết làm sao lại ném cục đá vào, ai ngờ tên quỷ đoản mệnh kia lại thiếu linh hoạt đến vậy, bị nện trúng."

Cố Đại Hồ đâu phải không rõ tính khí của mẹ mình, lời này tin một nửa là được, nhưng dù sao cũng là mẹ của hắn, lại tức cũng không có cách gì, hắn ngẫm nghĩ hỏi: "Nương xác định nương nện trúng người?"

Chu thị: "Kêu thảm như vậy, còn có thể giả bộ sao?"

Cố Đại Hồ nhíu mày: "Nương không đi vào nhìn xem?"

Chu thị nghĩ tới chuyện này lại căm tức: "Nương cũng định đi vào nhìn xem, nhưng người ta phải mở cổng mới được chứ! Lại nói đều do Đại Nha ngốc, nếu như con nhóc chết tiệt kia mở cửa ra, nương còn bị chọc tức đến như vậy sao? Cũng không biết đóng cổng lại ở bên trong đó làm chuyện gì mờ ám nữa."

Mở cổng ra cũng không tốt đến đâu! Lời nói đến bên khóe miệng Cố Đại Hồ lại nuốt về, hắn không ngốc như tam ca kia, nương nói cái gì thì tin cái đó, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như nương lo lắng, vậy để cho tam ca tam tẩu đi nhìn xem, dù thế nào Đại Nha cũng không đến mức không để cho cha nương đệ muội đi vào đúng không?"

Chu thị vừa nghe, cảm thấy có lý, nhưng lại chần chừ: "Nếu như Đại Nha ngốc vẫn không mở cổng thì phải làm sao?"

Cố Đại Hồ trả lời: "Không thử xem sao biết được?"

Chu thị không thể không gật đầu, cũng cảm thấy là một cách, không biết vì sao trong lòng lại thoải mái.

Cố Đại Hồ chần chừ một chút, vẫn khuyên nhủ: "Nương, về sau vẫn ít sang bên đó là hơn, dù sao Đại Nha cũng gả đến nhà bọn họ. Chúng ta kết thân chứ không kết thù, tuy rằng đầu óc của Đại Nha này không rõ lắm, nhưng không phải thật sự là kẻ ngốc, nếu như gây ra chút chuyện gì, không chừng sẽ hận chúng ta."

Chu thị vừa nghe, lập tức mất hứng: "Ta là bà nội ruột của nó, nó còn có thể làm gì ta chứ?"

"Dù sao Đại Nha cũng là cháu gái của nương mà? Thế nào cũng không thể luôn khiến người ta khó chịu được đúng không?"

"Con nói cái gì thế hả, nương không có đứa cháu gái nào vừa điên lại ngốc như thế!"

"..." Được rồi, không nói nữa!

Thấy Chu thị như vậy, Cố Đại Hồ ngậm miệng, không khuyên giải nữa.

Chu thị hừ lạnh, lại liếc xéo Liễu thị đang giả làm đà điểu, xoay người đi ra cửa, đoán chừng đi sang bên chỗ lão tam.

Chờ Chu thị vào cửa tam phòng, Liễu thị thò tay nhéo Cố Đại Hồ: "Chỉ ngươi nhiều chuyện!"

Cố Đại Hồ đau đến nhếch miệng: "Chẳng phải do ta không nhìn nổi sao?"

Liễu thị cười lạnh: "Không nhìn được thì nhiều chuyện, chàng quản được sao?"

Cố Đại Hồ ngậm miệng, vợ nói không sai, nhà này lắm chuyện, như thế nào cũng không xen vào được, còn không bằng mắt nhắm mắt mở đi.

Chu thị vào tam phòng không bao lâu thì đắc ý đi ra, đâu còn lo lắng như trước đó nữa. Ngược lại người trong tam phòng đều khuôn mặt u sầu, lại xanh xao vàng vọt, chỉ nhìn đã cảm thấy xúi quẩy.

"Nhà nó, giờ phải làm sao?" Trương thị ôm nhi tử Cố Lai Bảo đã sáu tuổi nhưng thoạt nhìn còn không lớn bằng hài tử bốn tuổi, gấp đến nước mắt sắp chảy ra.

Cố Đại Hồ xoa chân què đã đau ê ẩm, cũng rầu rĩ: "Có cần nghe lời nương, đến nhà Đại Nha nhìn xem không?"

Nước mắt Trương thị tí tách rơi xuống: "Hoàn cảnh của Đại Nha như thế nào chàng lại không phải không rõ, đâu có tiền mua thuốc cho Bảo Nhi, chút lương thực này cũng bị đại tẩu cầm đi."

Sắc mặt của Cố Đại Hà càng thêm sầu khổ, tỏ vẻ tự trách: "Đều do ta vô dụng, bằng không mấy mẹ con các nàng đã không thể khổ như vậy, Bảo Nhi cũng... haizzz..." Cố Đại Hà mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt lời vào, cúi đầu đau khổ ôm đầu, trong mắt ướt át.

Sở dĩ Bảo Nhi gầy yếu như vậy là không thoát được liên quan với Chu thị. Khi Trương thị mang thai Bảo Nhi thân thể không tốt lắm, nhưng Chu thị làm mẹ chồng không hề cảm thông cho Trương thị, không nói đến chuyện không thể buông bỏ việc trước kia phải làm, còn thường xuyên bởi vì chậm một chút là đánh chửi, phạt không cho ăn cơm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp