Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 89


1 tháng

trướctiếp

Lời này cũng có đạo lý, những người làm khỏe thường là những người ăn rất khỏe, điều này là có cơ sở.

Hơn nữa, Tam Nha cũng nói rồi, thịt này là do đại khuê nữ người ta gửi đến, muốn cùng nhau ăn cơm.

Nhưng Thanh ca nhi cũng rất yêu vợ nên nấu hẳn hai cân rưỡi thịt này.

Ánh mắt mọi người nhìn Chu thị cũng không bình thường nữa, cảm thấy Chu thị gây rối suốt một thời gian dài chẳng qua vì thấy cuộc sống của người ta ngày càng tốt nên khó chịu, nhưng cũng không nghĩ xem cuộc sống của người ta đang trở nên tốt hơn là vì đã sinh được một khuê nữ ngoan, gả được cho con rể tốt. Nói đến cùng Chu thị này cũng là người tàn nhẫn, chẳng những không cho con trai lương thực, tiền bạc khi phân ra, ngay cả chỗ ở cũng không cho, đây không phải là đang ép nhi tử mình đi chết hay sao?

May mắn thay Cố Đại Nha đã khỏi bệnh ngốc, nếu không cuộc sống của Cố Đại Hà sẽ thực sự không qua nổi.

Chu thị thấy mình không thể gây rối được nữa, dứt khoát bò dậy, hung ác lườm Trương thị, sau đó lại oán hận liếc nhìn Tam Nha, vỗ mông quay đầu chen qua đám đông bỏ chạy.

Mọi người thổn thức một hồi, cũng không có náo nhiệt để xem nên mọi người tự giải tán.

Trương thị cuối cùng đã được giải thoát trắng bệch mặt, ngồi bệt xuống đất, cả người thoát lực, đôi môi run rẩy nhìn Tam Nha rất lâu nhưng không nói gì, dễ thấy đang sợ hãi.

Dù là trước hay sau khi phân gia, Trương thị đều không dám đối đầu với Chu thị, ngay cả giải thích cũng chỉ là vâng vâng dạ dạ, vừa rồi khó khăn lắm mới lấy được can đảm để giải thích cũng bị hai ba lời nói của Chu thị tước mất khí thế, sau đó bị dọa sợ đến mức không dám lên tiếng, có thể kiên trì đến bây giờ mới ngã xuống đã là một tiến bộ rất lớn rồi.

"Nhìn nương bị dọa sợ kìa!" Tam Nha trợn mắt nhìn nương ruột của mình, làm gì còn dáng vẻ của một đứa con hiếu thảo nữa, thậm chí còn 'Đại nghịch bất đạo' khuyên nàng: "Nương đừng sợ bà nội nữa... Bà nội con là kiểu người bắt nạt kẻ yếu, không yêu cầu nương có thể hung dữ như đại tỷ của con, nhưng ít nhất nương cũng phải mạnh mẽ hơn chút chứ! Bà nội đã nhận định rằng nương yếu đuối dễ bắt nạt, nên mới bắt nạt nương hết lần này đến lần khác. Nương nên tàn nhẫn hơn một chút, bà nội mắng thì nương cứ mắng lại, nói nương không tốt thì nương cứ đáp trả, sợ nàng sẽ làm..."

"Sao con có thể nói chuyện như vậy hả?" Cố Đại Hà cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi nhà.

Tam Nha lập tức vui vẻ: "Cha, cha ra vừa đúng lúc, vừa này khi nương con bị bắt nạt đến mức mặt tái nhợt, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững thì cha ở đâu vậy? Nếu như chân cha thật sự đau đến mức không thể đi được, cha cứ thành thật ở trong đó đi, việc gì phải chờ khi con và nương nói chuyện thì cha lại chạy ra vậy, một đại lão gia còn đi nghe lén hai nương con nói chuyện, cha cũng không biết xấu hổ."

Vốn không cảm thấy gì, chẳng qua chỉ cảm thấy hài tử này nói chuyện không đúng, một cô nương gia lại nói ra lời nói bất hiếu như vậy, nếu như để người khác nghe được thì làm sao lấy chồng được. Nhưng hắn không ngờ mình vừa mới nói ra một câu như vậy đã bị Tam Nha đáp trả đến mức hồi lâu không phát ra được âm thanh nào, cho dù không xấu hổ thì lúc này cũng cực kỳ hổ thẹn.

Trương thị mới vừa lấy lại bình tĩnh đã lập tức nói thay Cố Đại Hà: "Con hài tử này, cha con nói đúng đấy! Lời này không thể nói bậy bạ được, nếu để người ngoài nghe được, truyền đi sẽ không hay, làm sao tìm được đối tượng?"

"Nương, con đang nghĩ thay nương đó!"

"... Nhưng không phải ta đang lo lắng cho con sao?"

"Thay vì lo lắng cho con, còn không bằng lo lắng cho bản thân nương đi, lần này bà nội không chiếm được lợi mà tức giận, lần sau nương chắc chắn sẽ phải chịu thiệt. Nếu lần sau con không ở nhà, để con nhìn xem một mình nương chống chịu như thế nào, còn không bị nhai cho đến xương cốt không còn mới là lạ!"

"..."

Trương thị không nói nữa, nếu vừa rồi không có Tam Nha giúp đỡ, bản thân đã muốn chết rồi.

Một mình đối mặt với Chu thị, Trương thị hiện giờ là có cho một trăm lá gan nàng cũng dám.

Dựa vào Cố Đại Hà? Nghĩ đến mình vừa mới chịu đựng Chu thị mắng hồi lâu, mà nam nhân nhà mình thậm chí còn không dám bước ra cửa nửa bước, trong lòng Trương thị cũng hơi lạnh lẽo, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không thể chuyện gì cũng dựa vào nam nhân, khi nhìn lại Cố Đại Hà lần nữa, ánh mắt nàng cũng hơi thay đổi.

Cố Đại Hà bắt đầu cuống lên, nghĩ mãi không rõ mình chỉ nói một câu, vốn đang suy nghĩ thay cho hài tử, nhưng tại sao lại thành mình chẳng đúng gì cả, đắc tội cả hai mẹ con chứ?

Tứ Nha ở bên cạnh còn hết sức hiểu chuyện nói: "Tam tỷ, muội sai rồi, sau này muội nhất định sẽ trông chừng cha."

Nghĩ đến vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào người khác của Tứ Nha, sắc mặt Cố Đại Hà trở nên khó coi, như vậy đâu giống với đang chăm sóc bệnh nhân, mà giống như đang canh chừng tội phạm. Nhưng không cần biết hắn nói những gì, Tứ Nha đều làm như không nghe thấy, nên làm gì thì làm đó, thậm chí cũng ít đi vệ sinh.

Hắt xì!

Cố Thanh hắt xì hơi, buông quyển sách trên tay xuống, hơn nữa còn gãi cái mũi hơi ngứa, sau đó kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa xuân sang năm là kỳ thi đồng sinh, nếu như muốn thi đỗ đồng sinh tiến tới thi đỗ tú tài, chỉ dựa vào tự học thì còn kém xa, lại tệ hơn nữa cũng phải lên học đường trên trấn học mới được.

Tuy dù hiện giờ trong nhà có chút bạc, nhưng vợ mình không phải là người biết sinh hoạt, Cố Thanh lo lắng nếu như mình đi học đường rồi, trong nhà sẽ bị người vợ này ầm ĩ đến gà bay chó sủa, mẫu thân sẽ khóc đến hư mắt.

Lại nói chỗ tiền bạc này đều do vợ kiếm ra, Cố Thanh dùng cũng hơi kỳ quái, cảm thấy thật có lỗi với nàng, mặc dù mình luôn quản tiền, còn quản đến gắt gao, nhưng dù thế nào sử dụng đến vẫn chẳng thể đương nhiên như vậy.

"Này, không phải ta nói ngươi đâu, ngươi nói ngươi cứ đọc sách như vậy thì có thể thi đỗ tú tài sao?" Vài ngày này Cố Phán Nhi đã quen với chuyện bị ngược, vừa rảnh rỗi lại cảm thấy quá nhàm chán, nhìn thấy sắp ăn cơm trưa nên nàng không định lên núi vào lúc này, không khỏi tìm tiểu tướng công chơi đùa.

"Thi tú tài?" Cố Thanh hơi thất thần.

Cố Phán Nhi lập tức liếc xéo: "Ngươi nỗ lực đọc sách như vậy còn không phải vì thi tú tài sao? Ta không hề biết gì về thi tú tài cử nhân tiến sĩ gì đó của các ngươi, hơn nữa ta phải cảnh cáo ngươi trước, nhất định đừng có giải thích với ta những chuyện này, ta không thích nghe đâu. Nhưng mà ta nghe nói thu đỗ tú tài thì không cần phải chịu lao dịch và binh dịch gì đó, nếu như ngươi thi đỗ tú tài về chính là một chuyện không tệ."

Cố Thanh lại thất thần: "Ngươi hy vọng ta thi tú tài sao?"

Ánh mắt của Cố Phán Nhi càng liếc qua: "Đừng nói với ta rằng cho đến bây giờ ngươi chưa từng có ý nghĩ này đấy nhé!" Nếu như không có tính toán này, mỗi ngày đọc sách để làm gì? Đọc đến giống như mắt gà chọi, thú vị sao?

Cố Thanh nói: "Nếu như mắt của ngươi còn liếc xéo thêm chút nữa sẽ không thẳng về được đâu! Ta có nghĩ đến chuyện thi tú tài, nhưng không phải ngươi rất chán ghét ta đọc sách sao? Lần đó khi ta đọc sách, chẳng phải ngươi ở bên cạnh châm chọc ta vài câu à?"

Có chuyện như vậy sao? Cố Phán Nhi vẫn liếc mắt, nhưng tốt hơn mới vừa rồi một chút.

Nhưng ngẫm lại, hình như thật sự là có chuyện như vậy, có điều Cố Phán Nhi tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, nàng nghiêm mặt nói: "Này, bây giờ đang hỏi ngươi có muốn thi tú tài không, có muốn đi tư thục không, sao lại nói lạc đề như vậy chứ? Dù sao đọc sách hay không là chuyện của bản thân ngươi, nếu như về sau trưng thu lao dịch hoặc là binh dịch cũng là bản thân ngươi đi, không có liên quan gì đến nữ nhân như bọn ta. Có điều ta thấy với cánh tay cẳng chân nhỏ bé của ngươi, đến lúc đó đi không có mạng quay về, nương của ngươi lại phải khóc đến mù thôi."

Cố Thanh cảm thấy Cố Phán Nhi nói không có đạo lý gì cả: "Lao dịch này đã năm năm không trưng thu, binh dịch thì có mười năm không trưng thu, bây giờ đang trong thái bình, hơn nữa lại mưa thuận gió hòa, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy chứ."

"Đây là yên tĩnh trước khi bão táp tiến đến có được không hả?"

"Ta thấy ngươi đang ước gì thiên hạ đại loạn thì có!"

"Này, lời ngươi vừa nói là đại nghịch bất đạo, nếu như bị người nghe thấy cử báo sẽ bị chém đầu."

"Xem ra ngươi cũng không ngốc như vậy!

"..."

Nếu như chỉ vì miễn quân dịch nên đi đọc sách, Cố Thanh cảm thấy như vậy không có tiền đồ gì cả, một người chú tâm đọc sách hẳn là vì vượt trội hơn người, hy vọng ngày sau đề tên bảng vàng làm ra đại sự. Càng suy xét ý nghĩ của Cố Thanh càng rõ ràng, cũng có đáp án chuẩn xác cho mục tiêu về sau này, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

Cố Phán Nhi nhìn thấy thầm nghĩ không tốt, không phải không cẩn thận kích thích đến tiểu tướng công đấy chứ?

"Chờ sau này ta làm lên đại quan, ngươi chính là quan phu nhân!" Cố Thanh giơ tay vỗ mạnh lên trên mặt bàn, dáng vẻ làm ra lời hứa hẹn trọng đại, trên mặt là vẻ nghiêm túc thật tình trước giờ chưa từng có.

Cố Phán Nhi liếc xéo tay của tiểu tướng công, nghĩ rằng mới vừa vỗ bàn kia, chắc là rất đau đấy nhỉ?

Cố Thanh nhíu mày: "Sao ngươi lại không vui mừng một chút vậy? Ngày sau ngươi chính là quan phu nhân đấy!"

Cố Phán Nhi lập tức liếc xéo: "Làm quan phu nhân có chỗ tốt gì?"

Cố Thanh khinh bỉ nói: "Vừa thấy đã biết ngươi chẳng hiểu gì, cái gọi là quan phu nhân này tự nhiên danh lợi đều có, ra vào đều có người hầu kẻ hạ, có thể nói là quần áo đến giơ tay cơm đến há mồm, thích hợp nhất cho người lười như ngươi."

"Nghe ra lại rất tốt."

"Tự nhiên là tốt!"

"Nhưng mà làm quan phu nhân có thể luyện võ không?"

"Tự nhiên không quá thích hợp."

"Vậy làm quan phu nhân có thể lên núi hái thuốc xuống nước bắt cá, ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi săn thú, rúc ở trong dược phòng mười ngày tám ngày không ra cửa không?"

"Đây... không phải là chuyện quan phu nhân nên làm?"

"Chỉ nói cuộc sống kia bị đảo lộn."

"... Người sao có thể một mực không thay đổi chứ."

"Sao không thể, nhà bên cạnh đó, nãi nãi ruột của ta chính là không thay đổi, vẫn khắc nghiệt lòng dạ hiểm độc như vậy!"

"..."

Cố Thanh thật sự hết chỗ nói, Cố Phán Nhi thắng lợi cau mày.

Thật ra những chuyện Cố Phán Nhi nói chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ cần nàng muốn làm những chuyện này thì không ai quản được nàng cả, nhưng chỉ là chuyện của bản thân nàng thôi. Từ xưa đến nay kẻ làm quan nào mà không tam thê tứ thiếp chứ? Mặc dù Cố Phán Nhi không cho rằng mình và tiểu tướng công cứ trói buộc như vậy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tiểu tướng công tự tay mình nuôi đến trắng trẻo mập mạp làm quan, sau đó bắt đầu trái ôm phải ấp, trong đầu lại đủ loại không thoải mái không thăng bằng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp