Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 87


1 tháng

trướctiếp

Chu thị lạnh lùng hừ một tiếng: "Chưa khỏi mà còn có thể cướp đồ ăn sao? Tưởng lão nương mù rồi đúng không? Bà đây còn chưa tính sổ với hắn chuyện trộm trứng gà sáng nay đâu! Không được cắt thiếu một sọt rau cho lợn nào, thiếu thì lão nương tìm ngươi tính sổ!" Nói đến chuyện trứng gà, sắc mặt Chu thị lại trở nên khó coi.

Buổi sáng hôm trước vừa thức dậy đã phát hiện ba mươi bảy quả trứng nàng lén giấu đi lại đã không thấy đâu nữa, nàng nhìn chằm chằm mọi người trong nhà một lượt, cũng không phát hiện ra có ai không đúng. Chuyện này không thể làm ầm lên khiến tức giận trong lòng Chu thị không có chỗ xả ra, sáng nay phát hiện Tài ca nhi ăn trộm trứng gà, nên trút hết giận lên Tài ca nhi.

Chu thị cảm thấy, có lẽ trứng gà là do Tài ca nhi lấy trộm.

Nhưng lúc Chu thị muốn dùng gậy đánh người rồi, quay lại thì lại không thấy bóng dáng Tài ca nhi đâu cả, ngay cả hai quả trứng gà mới đẻ cũng biến mất, lần này không biết đã trốn vào đâu để ăn vụng trứng gà đây.

Chẳng trách Tài ca nhi lớn lên rắn chắc như vậy, không biết đã ăn bao nhiêu quả trứng gà rồi.

Sắc mặt Trần thị trở nên khó coi đến cực điểm, chưa kể đến việc bây giờ nàng không tìm được Tài ca nhi, cho dù tìm được thì hắn cũng chắc chắn sẽ không chịu đi cắt rau cho lợn, cuối cùng công việc còn không phải rơi lên người nàng sao. Vì thế ánh mắt Trần thị nhìn Nhị Nha không vừa ý, trước đây Tam Nha cũng làm công việc cắt rau cho lợn này, tại sao nữ nhi nhà mình lại không thể làm được chứ?

Chu thị không thèm quan tâm Trần thị định làm thế nào, sau khi nhi tử lớn lên lấy vợ thì nàng không làm bất cứ công việc gì, cả ngày không có việc gì khác ngoài việc sai sử. Nhưng Chu thị không cho rằng mình nhàn rỗi, con dâu và con cháu đều đang làm việc, nàng với tư cách là trưởng bối nên ở bên cạnh chỉ đạo, nếu không đâu thể làm tốt được.

Lúc này, ông cụ vốn nên ra ruộng làm việc lại đột nhiên vác cuốc quay lại, lúc đầu Chu thị còn tưởng có chuyện gì đó nên nhìn ra đằng sau hắn, nhưng cũng không thấy nhi tử và tôn tử trở về, không khỏi hơi nghi ngờ: "Có chuyện gì vậy? Không phải đã đi cuốc ruộng rồi sao?"

Ông cụ đặt cuốc xuống, ngồi trong phòng chính, vẻ mặt trầm tư, hồi lâu cũng không nói gì.

Chu thị lo lắng hỏi lại: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Ông cụ thở dài nói: "Trong nhà này không có một ai làm được việc, chỉ có vợ chồng lão nhị là có khả năng, nhưng người ta đi về theo công tử nhà chủ, phải hầu hạ tốt công tử này bất cứ lúc nào, sao có thể yên tâm xuống ruộng làm việc với ta được? nhà lão đại nhìn như nhiều người, hiện giờ không ra được bao nhiêu lao động, chỉ có một mình lão đại, bà cứ xuống ruộng nhìn xem là biết? Lão đại làm việc còn không nhanh nhẹn bằng một lão già như ta, có lẽ việc đồng áng năm nay không làm xong được."

Chu thị nghe vậy lập tức mất hứng, nói: "Biết công việc sẽ không làm xong mà ông còn về sớm, không sợ đến lúc đó lại bỏ lỡ Mang Chủng sao? Chỉ còn mấy ngày nữa thôi!"

Ông cụ làm sao lại không lo lắng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ.

"Công tử nhà chủ của lão nhị có một con ngựa, bà nói xem chúng ta có thể mượn để dùng không?" Hóa ra ông cụ có tính toán này, đồng thời cũng nghe ngóng rõ ràng nhà lão tam và nhà Cố Phán Nhi đều sử dụng ngựa của công tử người ta. Tuy ông cụ không biết vì sao công tử Tư gia lại luôn ở nhà Cố Phán Nhi, nhưng mà có thể mượn ngựa thì mối quan hệ hẳn là không tệ.

Vì vậy, ông cụ đang nghĩ, lão nhị nhà mình làm việc cho bên kia nhiều năm như vậy, có phải là cũng có thể mượn con ngựa về sử dụng hay không. Nhưng vừa nãy khi nói chuyện với lão nhị ở ngoài ruộng đã bị lão nhị trực tiếp từ chối rồi. Ông cụ tức giận vác cuốc đi về, nhưng càng bước về trong lòng càng khó chịu.

Ngay cả bốn mẫu đất ruộng cằn cỗi của nhà lão tam cũng đã được cày xới đàng hoàng, nhưng hai mươi sáu mẫu ruộng của nhà mình lại chưa cuốc xong một nửa. Nhà người khác đã bắt đầu ngâm lúa giống rồi, nếu cuốc chậm hơn thì sẽ muộn hơn người ta nhiều, điều này khiến ông cụ vốn luôn hiếu thắng sao có thể chịu đựng được.

Có khi còn bị chê cười, nhà lão tam vừa phân ra, nhà mình đã không còn người làm việc nữa.

Nói ra cũng rất kỳ lạ, rõ ràng năm nay bắt đầu cuốc đất sớm hơn những năm trước, nhưng thời điểm này vào những năm trước đã sớm cuốc xong, năm nay lại chỉ mới cuốc được một nửa. Ông cụ cũng không muốn đi sâu tìm hiểu nguyên nhân mà chỉ tập trung chủ ý vào Cố Phán Nhi, nghĩ rằng nếu để Cố Phán Nhi đi nói chuyện thì biết đâu lại có thể mượn được ngựa của công tử người ta để dùng.

Nếu mượn được ngựa về sử dụng thì cũng là một chuyện rất có mặt mũi.

Chu thị không ngờ ông cụ lại có ý định như vậy, bản thân nàng không xuống ruộng cũng không suy nghĩ theo phương diện này, nghe ông già nhắc đến như vậy, Chu thị cảm thấy có lý, bắt đầu suy xét xem làm sao để mượn được ngựa.

Nhưng khi nghĩ đến mấy lần trước mời vị công tử đó tới ăn cơm, công tử người ta không thèm để ý đến, Chu thị lại không chắc chắn lắm, cảm thấy đoán chừng không dễ mượn được ngựa, nghĩ vậy nên nói những lo lắng của mình với ông cụ.

Ông cụ xua tay: "Chúng ta không thể, ngay cả lão nhị cũng không muốn đi hỏi. Ta thấy vị công tử đó đã ở nhà Đại Nha nhiều ngày rồi, có lẽ có chút giao tình với nhà Đại Nha, tìm ai đó đến nói chuyện với Đại Nha, bảo Đại Nha nhắc đến chuyện đó với công tử người ta, có lẽ mượn được ngựa cho ta dùng."

Nhắc đến Cố Phán Nhi Chu thị lại tức giận, lập tức không có sắc mặt tốt.

"Đồ lòng dạ độc ác đấy ai thích đi tìm thì đi mà tìm, đừng nhắc đến nàng với ta, nhắc đến nàng ta sẽ lại tức giận. Ta cảnh cáo ông, tìm người nói chuyện với nàng thì được, nhưng đừng bao giờ gọi nàng trở về, nếu không ta sẽ không quan tâm nhiều như thế đâu, ta trực tiếp đuổi nàng ra ngoài đấy." Chu thị hếch cằm lên, dáng vẻ nói được làm được.

Ông cụ tức giận trừng mắt nhìn Chu thị: "Với cái tính khí này của bà, bà vừa phải thôi, bà còn muốn đuổi nàng đi, nếu bà mời được nàng về, ta cùng họ với bà!"

Chu thị nhớ tới những lời Trần thị nói trước đó, không khỏi nảy ra một ý tưởng khác: "Nếu không thì chúng ta lại mời công tử đó lần nữa được không? Biết đâu lần này chúng ta có thể mời hắn về nhà. Ta nghe nói mặc dù tính tình công tử đó không tốt nhưng đến nay vẫn chưa cưới thê nạp thiếp. Nghe nói người này rất tuấn tú, Nhị Nha nhà chúng ta thích hắn. Nếu vị công tử này có thể vừa ý Nhị Nhà nhà chúng ta thì cũng là một chuyện tốt phải không? Dù sao gia cảnh ta như vậy, cũng không chê thân thể công tử này không tốt."

Nếu thật sự có thể vừa ý thì là một chuyện tốt, nhưng ông cụ không thấy tốt chút nào.

Dáng vẻ Nhị Nha giống Trần thị, mặt to, eo thô, mông to, trong mắt người dân quê là người có phúc. Nhưng trong mắt người dân trong thành thì không lên nổi mặt bàn. Công tử người ta sao có thể vừa ý một nha đầu béo nông thôn như ngươi đây? Dùng ngón chân cũng nghĩ ra được chuyện này là không thể.

"Bà cứ ở đấy mà mơ đi!" Ông cụ cũng không tính ngăn cản, cũng không có ý định nói gì tốt đẹp, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Đợi sau khi lão nhị trở về, để lão nhị đi mời công tử đó lần nữa đi, nếu có thể mời hắn đến thì chuyện về con ngựa cũng dễ nói, còn chuyện của Nhị Nha thì đến lúc đó bà xem rồi làm, đừng làm ra chuyện cười gì là được."

Chu thị không vui, miệng lẩm bẩm nói: "Cái này còn có thể làm ra chuyện cười gì? Lo lắng không đâu."

Ông cụ lại nói: "Trước không cần biết công tử người ta có đến hay không, nấu bữa trưa nay ngon một chút, nếu không khi người ta đến lại vội vàng nấu cũng không ngon, thấy thế cũng không tốt lắm."

Chu thị lại lẩm bẩm: "Nếu không đến thì có phải là lãng phí không?"

Bạc vào tay mấy ngày hôm trước còn chưa cầm nóng đã phải lấy ra năm lượng bạc mua thuốc cho đại phòng, thuốc đã mua người đã uống cũng không xuống ruộng làm việc, Chu thị ngẫm lại là đau lòng không thôi, lúc này lại định bỏ tiền ra mua thức ăn mời khách, sắc mặt nàng vô cùng khó coi.

"Không biết Tài ca nhi này chết ở đâu rồi!" Chu thị rất khó chịu lẩm bẩm: "Nếu không phải tên tiểu tử hư hỏng này ăn trộm trứng gà thì trứng gà của nhà chúng ta cũng có thể làm thành một món ăn, bây giờ muốn gom góp cũng không đủ số lượng."

Đúng lúc đang nghĩ về Tài ca nhi thì Tài ca nhi chạy về từ bên ngoài, vẻ mặt mất hứng.

Chu thị vừa thấy người quay lại, cầm chổi định đi đến đánh: "Được lắm thằng nhãi thối tha này, chịu về rồi đấy à?"

Tài ca nhi vừa trốn vừa hét lên: "Bà nội đừng đánh nữa, bà không biết đó thôi, nhà tam thúc cháu đang nấu thịt đó! Đại Nha ngu ngốc đã cho nhà họ một miếng thịt hươu lớn và rất nhiều nội tạng lợn, hai ngày nay mỗi ngày nhà tam thúc bọn họ đều ăn thịt, người cũng béo ra một vòng!"

Chu thị nghe vậy lập tức dừng lại hỏi: "Lời ngươi nói là sự thật?"

Tài ca nhi lập tức đảm bảo: "Là sự thật, bà nội, nếu bà không tin thì cứ tự mình đi xem đi, có thể ngửi được mùi thịt từ thật xa!"

Sắc mặt của Chu thị lập tức sa sầm xuống, u ám đến mức có thể nhỏ nước, ném chổi đi rồi lao ra khỏi cửa. Quả nhiên vừa tới cửa nhà lão tam đã ngửi thấy mùi thịt, thơm đến nỗi Chu thị vừa ăn sáng xong cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, bước chân cứng đờ dừng lại trước cửa.

Cũng không bước vào, ngồi luôn xuống đất 'Oa' một tiếng bắt đầu gào khóc.

Trương thị nghĩ đến đại khuê nữ đã giúp đỡ nhà mình làm việc ba bốn ngày, nhưng chưa từng uống lấy một ngụm nước, trong đầu không khỏi áy náy. Biết rõ gần đây đại khuê nữ thích ăn thịt, Trương thị cũng đi mua một ít về, nhưng khổ nỗi trong túi không có tiền, đừng nói tiền mua nửa ký thịt, kể cả một văn tiền hiện giờ nàng cũng không lấy ra được. Do đó tam nha đầu mới vừa lấy một miếng thịt ngon từ chỗ đại khuê nữ, Trương thị đã định mượn hoa hiến Phật, nấu miếng thịt này mời đại khuê nữ tới dùng cơm, nhưng mới vừa nấu thịt đã nghe thấy tiếng kêu khóc truyền từ bên ngoài cửa vào.

Vừa nghe thấy tiếng gào khóc này, Trương thị luống cuống toàn thân, vẻ mặt không biết nên làm thế nào.

Sau đó nghe thấy Chu thị vừa khóc vừa kêu: "Mọi người mau đến đây mà xem này, đây là nhi tử ngoan của ta đó, nó trốn ở đây ăn no uống say, không quan tâm đến sự sống chết của bà già ta đây! Đồ vô ơn không có lương tâm, sau khi chui ra khỏi bụng bà già này, bà già này đã vất vả nuôi dưỡng lớn lên như vậy. Khi bà già này già rồi, thứ lòng dạ độc ác đáng giết ngàn đao này chê bà già vướng bận này, sống chết đòi phân ra, còn nói cái gì mà không muốn làm liên lụy bà già này. Hóa ra là muốn bỏ mặc bà già này, trốn đi ăn no uống say một mình. Ông trời ơi, sao người không đánh chết..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp