Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 86


1 tháng

trướctiếp

Nhưng ngày hôm sau...

Cố Phán Nhi nghĩ đến thì muốn hộc máu, hóa ra tiểu tướng công lại đợi sẵn ở đây! Sáng sớm khi nàng vừa luyện quyền xong, tiểu tướng công của nàng tìm thấy một chiếc cày gỗ bảo nàng đi cày ruộng, bắt buộc phải cày ruộng trên ba lần, nói cái gì mà càng cày nhiều lần thì hoa màu càng phát triển tốt. Không nói đến nàng cầm cày ở phía sau, ngay cả Đại Phú, Đại Quý thay phiên nhau kéo ngựa phía trước cũng mệt gần chết, bận rộn làm việc hai ngày, vừa chuẩn bị mặc kệ không làm nữa thì tiểu tướng công lại nói.

"Nhà mẹ đẻ ngươi có một mình nương ngươi đang cuốc ruộng thôi đấy, trông nàng đáng thương lắm, ngươi không định đi giúp đỡ à?"

Trong lòng Cố Phán Nhi vừa điên cuồng hộc máu vừa nghĩ, liệu nàng có thể bỏ ra ít tiền để thuê người đến làm hay không, nhưng dù nàng nghĩ đến nát óc cũng vô ích, bởi vì trong túi nàng không có tiền. Định lấy danh nghĩa đòi tiền tiêu vặt từ tiểu tướng công để tiêu, nhưng kết quả ngươi đoán xem hắn đưa cho bao nhiêu?

Tiểu tướng công móc từ trong túi ra một nắm, vô cùng hào phóng nói: "Cho, cầm lấy đi tiêu đi!"

Mở tay ra nhìn thì thấy trên đó chỉ có một đồng tiền bằng đồng nằm đơn độc ở đó, nhiều hơn một đồng đều không có.

Thực ra Cố Phán Nhi có thể buông tay bỏ mặc không làm những chuyện như thế này, nhưng cuối cùng ngay cả Cố Phán Nhi cũng khinh bỉ chính bản thân mình, vừa kêu gào đánh chết cũng không làm, vừa lại thành thật đi làm.

Tiểu tướng công có gì đáng sợ? Một ngón tay có thể nghiền chết hắn!

Cố Phán Nhi tự nói với mình như vậy một trăm tám mươi lần rồi, cũng hỏi bản thân một trăm tám mươi lần, nhưng không có kết quả gì, cuối cùng nàng cho rằng bản thân mắc phải bệnh hèn, nếu mỗi ngày không mắc một lần thì sẽ cảm thấy khó chịu khắp người.

Cuối cùng của cuối cùng Cố Phán Nhi lại ngoan ngoãn nghe lời, mang theo Đại Phú và Đại Quý về cày ruộng của nhà mẹ đẻ thêm ba lần nữa. Cố Bàn Phán vốn định cày một lần, nhưng bốn mẫu ruộng của nhà mẹ đẻ có quá nhiều rễ cỏ nên phải dọn dẹp ba lần mới có thể miễn cưỡng coi là dọn dẹp sạch sẽ, ước chừng năm nay ruộng này sẽ được mùa.

Trương thị cười tít mắt, bảo Cố Phán Nhi về nhà mẹ đẻ ăn cơm, Cố Phán Nhi nghe nói vậy thì chạy còn nhanh hơn thỏ, trong lòng nói thầm không có thịt thì quỷ mới sẵn lòng ăn! Sau đó về đến nhà lại buồn bực thêm một đêm nữa, ngày hôm sau, nàng 'cõng' miếng thịt hươu tiểu tướng công để lại đưa cho nhà mẹ đẻ.

Kết quả của phá của rất nghiêm trọng, mặc dù tiểu tướng công đã lén nhìn thấy nhưng lúc đó cũng không nói gì, đợi khi làm xong mọi việc lại ra sai làm việc này việc kia, một ngày như vậy còn mệt hơn cày ruộng cả ngày.

Cố Phán Nhi bị ép buộc thê thảm buồn bực đến không có chỗ phát tiết nên bắt đầu đi tra tấn Tư Nam bệnh kiều. Không chịu ăn cháo gạo thô? Giữ chặt rồi đút vào. Chê rau dại không dễ ăn đánh chết không ăn? Băm nhiễm nấu cùng với gạo thô rồi đút. Không muốn đi dạo tắm nắng? Mỗi sáng sớm véo tai lôi dậy tập luyện buổi sáng.

Cái gì? Không muốn chữa bệnh nữa? Nếu dám chạy sẽ đánh gãy chân ngươi!

Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ thống khổ của Tư Nam, nhìn mấy ngày Cố Phán Nhi mới tính là lấy lại được cân bằng.

Giá đỗ nhỏ rất hiểu chuyện, thấy mỗi ngày Tư Nam đều bị ép tập luyện, bản thân hắn cũng bò dậy chăm chỉ luyện tập, tranh thủ bồi dưỡng thân thể sớm khỏe. Ý định ban đầu của Cố Phán Nhi là để giá đỗ nhỏ khỏe lại từ từ, dù sao thì giá đỗ nhỏ vẫn còn nhỏ, luyện tập như vậy này vẫn còn quá vất vả đối với hắn, nhưng hắn đã tự giác như vậy thì Cố Phán Nhi cũng sẽ không ngăn lại.

Còn tiểu tướng công vẫn như thường lệ, chỉ trốn trong lều quan sát, nhất định không chịu ra ngoài.

Nghĩ tới mối đe dọa ở trái tim của tiểu tướng công, Cố Phán Nhi cau mày mấy lần, cuối cùng định bắt đầu luyện chế thuốc. Nhưng chỉ mấy gốc Xà Lan đó thì không đủ dược lực, vẫn cần vào sâu trong núi sâu tìm một ít dược liệu.

Nếu như, nếu như...

Thân thể của tiểu tướng công tốt hơn một chút, kinh mạch của hắn không mong manh như thế, chỗ trái tim cũng không nguy hiểm như vậy. Cố Phán Nhi thực sự muốn kéo tiểu tướng công ra ngoài cùng nhau luyện quyền, đợi khi hắn tự luyện đến đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thì để hắn tự mình giải quyết tia khí âm hàn kia, như vậy nàng mới có thể tiết kiệm Xà Lan cho riêng mình dùng.

"Mụ điên kia ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao không nhanh ngâm lúa giống đi!" Một cái gáo múc cám lợn bay tới, tiểu tướng công quấn một mảnh vải rách ngang hông, hai tay chống nạnh bắt đầu kêu gào lên, dáng vẻ đó làm gì còn ra dáng thư sinh gì, không khác nào một phụ nhân đanh đá ở nông thôn.

Hơn tám mươi con lợn con lần lượt được bán đi, bởi vì chúng đều được người trong thôn mua, giá rẻ hơn những con lợn con bình thường rất nhiều. Chỉ còn lại ba con không ai muốn mua, hai con lớn quá lớn không ai cần, đã nặng hơn mười lăm ký, con nhỏ chưa đến năm ký, mỗi lần Cố Thanh cho lợn ăn đều phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cho ăn xong.

Do vấn đề khí hậu ở đây nên mỗi năm chỉ trồng được một vụ lúa nước, cũng không ươm mạ mà chỉ ngâm lúa giống trong nước ấm cho đến khi nảy mầm, sau đó rải đều xuống ruộng nước đã cày cuốc xong.

Cố Phán Nhi chưa thử phương pháp trồng trọt này bao giờ, cảm thấy không cần ươm mạ cũng khá thuận tiện, nếu không thì cấy hết ba mẫu ruộng này, lưng của nàng sẽ mệt đến gãy ra mất.

Đợi sau khi lúa giống được ngâm xong, Cố Thanh lại bảo Cố Phán Nhi cuốc đất sau nhà, gieo hạt dưa chuột xuống.

Cố Phán Nhi vẫn luôn treo vẻ mặt đau khổ, từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ, mình nào đã từng làm công việc như vậy, thật sự là rườm rà đến mức khiến người ta phát cuồng, nàng thực sự không biết khi nào mình sẽ bùng nổ lên buông tay không làm nữa.

Sau khi bận rộn xong là đến bữa cơm, những chuyện Cố Phán Nhi nghĩ đến trước đó cũng bị nàng quên hết sạch.

So ra thì cuộc sống nhà mình còn có nhà mẹ đẻ quá yên ổn, những ngày này nhà bên cạnh chưa có một ngày yên tĩnh, đại phòng và tứ phòng thay nhau nấu nướng, nhưng không có ai rửa bát nên khi đến giờ ăn lúc nào cũng chậm trễ, tiếng mắng mỏ của Chu thị liên tục từ lúc nấu cho đến khi ăn xong cơm.

Giếng của nhà Toàn Phúc không được đào kỹ nên nước không được ngon, thường dùng để giặt quần áo.

Nhưng dạo này không có người gánh nước, đến lượt Liễu thị nấu cơm, mỗi buổi sáng trước khi đi làm Cố Đại Hồ sẽ đi gánh một gánh, vừa đủ nấu một ngày, đến hôm sau thì không còn một chút nào.

Khi đến lượt Trần thị, nàng lười biếng dùng nước giếng, Chu thị phát hiện lại chửi bới một trận.

Ngoại trừ vợ chồng Cố Đại Hải còn đang ở nhà tự giặt quần áo ra, trước đây Liễu thị thường tự giặt quần áo khi không có việc gì làm, từ sau khi trong nhà không có người giặt quần áo nữa thì Liễu thị rất tự giác giặt quần áo trong phòng nàng hàng ngày. Còn lại đại phòng và thượng phòng luôn có thói quen thay quần áo bẩn rồi vứt vào chậu, ngày hôm sau sẽ có người giặt nên mấy ngày nay trong chậu tích đầy một đống quần áo bẩn.

Khi Chu thị đang thay quần áo thì nhớ ra vài ngày qua bên ngoài không phơi quần áo của mình, đã mấy ngày rồi chưa nhận được quần áo sạch, nên đủng đỉnh chạy về phía sân.

Nàng vừa nhìn lại tức giận: "Thứ lười biếng đáng bị đâm ngàn lần, quần áo chất thành đống thúi ra còn không giặt, chẳng lẽ còn đợi bà già này đi giặt hay sao?"

Hồ thị vẫn đang cho con bú, chỉ giả vờ như không nghe thấy gì, tã lót vẫn còn đủ dùng cho hai ngày.

Trần thị vừa rửa bát xong, vừa bước ra đã nghe thấy Chu thị chửi người, theo bản năng định trốn vào trong bếp.

Chu thị tinh mắt nhìn thấy cái chân mập mạp của Trần thị thò ra một nửa, nàng chống nạnh chửi: "Vợ lão đại ngươi cho rằng ngươi trốn đi thì lão nương sẽ không nhìn thấy sao? Nếu hôm nay ngươi không giặt xong những bộ quần áo này thì đừng nghĩ đến việc ăn cơm nữa!"

Trần thị nghĩ, trước đây chỗ quần áo này đều do Tam Nha giặt, những thứ Tam Nha có thể làm thì Nhị Nha nhà mình cũng có thể làm được: "Con sẽ đi nói chuyện với Nhị Nha, bảo nàng đi giặt quần áo."

Nhị Nha đang khó nhọc mang cám lợn đến chuồng lợn thì không làm nữa, ném gáo múc cám lợn xuống đất, vẻ mặt kích động hét lên: "Bà nội, bà mau nhìn nương cháu kìa, như vậy cũng lười quá rồi. Suốt ngày bắt cháu làm cái này làm cái kia, cháu còn chưa cho lợn ăn xong đã bảo cháu đi giặt đồ, thế có cần cho con lợn này ăn nữa không đây?"

Bị chính nữ nhi nhà mình nói lười biếng, trong lòng Trần thị bắt đầu cảm thấy khó chịu, chỉ vào mũi Nhị Nha mắng: "Giỏi cho nha đầu lười, nương của con làm như vậy chẳng phải là vì muốn tốt cho con à? Năm nay con cũng mười bốn tuổi rồi, sắp đến tuổi bàn bạc chuyện hôn nhân rồi, nếu truyền ra ngoài chuyện con lười biếng như vậy, làm sao có thể gả cho người khác đây? Ngày thường những công việc như cho lợn ăn và giặt quần áo đều do Tam Nha làm, hơn nữa con còn lớn hơn Tam Nha ba tuổi, sao lại không làm được?"

"Tam Nha là Tam Nha, con là con, nha đầu ti tiện đấy làm sao có thể so sánh với con. Con gả đến nhà người ta là để hưởng phúc, làm sao lại phải làm những việc bẩn thỉu như vậy. Nương, không phải con nói nương đâu, nhưng nương nhìn tam thẩm đi, gánh nước, bổ củi, nấu cơm mọi việc có thể làm, thậm chí công việc đồng áng cũng lo liệu ổn thỏa, còn nương thì ngay cả nấu một bữa ăn cũng thường xuyên không làm tốt, lười biếng như một lợn, người còn có thể sống qua ngày được không?"

"Nha đầu lười con muốn ăn đòn đúng không? Xem lão nương có đánh chết con không!"

"Bà nội mau nhìn nương của cháu kìa, vẫn còn sức đánh người đấy, sao không để nàng giặt quần áo nhanh đi?"

"..."

Hai mẹ con vẫn luôn thân thiết với nhau lại bắt đầu gây gổ, người trong nhà chỉ đứng xem kịch, không ai bước ra khuyên nhủ một lời.

Mà Chu thị thấy cám lợn sắp nguội, lập tức nổi giận: "Nói vớ nói vẩn cái gì thế, còn không mau cho lợn ăn đi? Nếu lợn ăn cám nguội bị đau bụng thì ta sẽ đánh chết ngươi đấy! Còn vợ của lão đại, ngươi cũng đừng nghĩ lười biếng nữa, mau giặt quần áo cho ta, nếu không giặt xong trước giờ ăn thì ngươi cũng đừng nghĩ đến việc ăn nữa."

Nói xong lại tìm quanh, hỏi: "Tài ca nhi đi đâu rồi? Hai ngày nay rau cho lợn đã mọc dài, bảo hắn nhanh chóng đi cắt rau cho lợn đi!"

Trần thị nghe vậy vội vàng nói: "Nương ơi, tay của Tài ca nhi vẫn chưa khỏi ạ!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp