Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 85


1 tháng

trướctiếp

Cố Thanh thấy Tư Nam thì mất hứng: "Sao chỗ nào cũng thấy ngươi vậy, thật đáng ghét!"

Tư Nam nói: "Nếu ngươi nhổ hai trăm lượng bạc ngươi đã ăn trả cho ta, ta sẽ lập tức rời đi ngay!"

Cố Thanh không nói, xị mặt ra, dáng vẻ không vui.

Nghe thấy hai trăm lượng bạc, Cố Phán Nhi tò mò nhìn Cố Thanh, lại nhìn Tư Nam, trong lòng hơi bất ngờ, không ngờ tiểu tướng công còn lại lấy được bạc từ trên thân bệnh kiều này. Tính toán như vậy thì chẳng phải trong nhà có hơn ba trăm lượng bạc sao? Như vậy có phải sẽ xây được một căn nhà kiên cố không?

Cố Phán Nhi lập tức nhìn về phía Cố Thanh, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cố Thanh thấy vậy, thầm nghĩ có phải mụ vợ điên này nhớ thương chút bạc trong tay hắn không vậy?

"Thực sự có hai trăm lượng bạc sao?"

"Ngươi muốn cái gì?"

"Nhà ta quá bé, đổi cái to hơn đi!"

"Phía sau núi lớn như vậy, sao ngươi không ở đó đi?"

"Ta nói thật đấy!"

"Ta có nói dối bao giờ không?"

"Mẹ kiếp!"

"Mụ điên ngươi lại nói thô tục, trưa không cho ngươi ăn cơm nữa!"

"..."

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Tư Nam đảo qua lại ở trên thân hai người, ánh mắt lấp lánh lên, không khỏi nảy ra ý tưởng, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười quyến rũ với Cố Phán Nhi: "Hắc Phụ, ngươi cố gắng chữa bệnh cho bổn công tử, bổn công tử tìm người xây cho ngươi một cung điện hoa lệ được chứ?"

"Không thể nào!"

"Nguyên nhân?"

"Ta dân mù đường, cung điện quá lớn, dễ bị lạc đường!"

"..."

Khóe mắt Tư Nam co giật, nụ cười trên môi không thể giữ nổi nữa, cả người trông vô cùng buồn cười, phá hỏng cảnh đẹp như tranh kia. Hắn rất muốn độc chết nữ nhân da đen này, làm sao đây? Người đi lang thang cả buổi trưa trong thành cũng không lạc đường lại dám nói mình đi lạc trong cung điện của chính mình, không phải có bệnh thần kinh thì là cố ý.

Gương đâu? Gương ở đâu? Tư Nam thật sự muốn soi thử gương mặt mình.

Có phải hắn thật sự không được người khác yêu thích không.

Đáng tiếc khi đến đây không cầm theo gương, một nhà ba người quái thai trước mắt này lại chưa bao giờ dùng gương! Là quá tự tin với bề ngoài của mình, hay tự khinh bỉ mình đến coi thường bản thân?

"Vậy ngươi muốn một căn nhà thế nào, chỉ cần ngươi nói với ta thì ta có thể bảo người xây cho ngươi, điều kiện là ngươi chữa khỏi bệnh cho bổn công tử!" Tư Nam nghĩ điều kiện này chắc là đủ hấp dẫn ngươi phải không? Phụ nhân vừa đen vừa xấu này chắc sẽ lại không nói ra lời nói nào bất thường đâu nhỉ?

Cố Phán Nhi nói: "Nếu ngươi không gọi ta là Hắc Phụ, đổi thành gọi ta một tiếng mỹ nữ, ta có thể suy nghĩ lại."

Ọe -!!

Năm tiếng nôn mửa vang lên, Cố Phán Nhi bấm ngón tay tính toán: Đại Phú Đại Quý, tên bệnh kiều và cả tiểu tướng công nữa là bốn người, còn một người nữa, nàng nàng lập tức kêu lên: "Còn ai nữa, mau đứng ra cho ta!"

Tam Nha ngượng ngùng đứng ra từ bên cạnh, hóa ra nàng trốn phía sau cơ thể to béo của Đại Quý, hơi xấu hổ nói: "Đại tỷ, muội đến là muốn hỏi tỷ cần dùng bao nhiêu bột mì thô để rửa nội tạng lợn, muội cũng không hiểu, dùng nhiều sợ lãng phí, dùng ít sợ rửa không sạch, cho nên định đến hỏi tỷ, muội không có ý gì khác."

Cố Phán Nhi híp mắt liếc nàng: "Vừa rồi muội ọe một tiếng."

"Tại muội rửa nội tạng lợn quá nhiều!"

Cố Phán Nhi hơi do dự gật đầu, xem như tha thứ cho hành vi của Tam Nha, nàng nói: "Muội hỏi dì An lấy bột mì, ta đoán chỗ bột mì còn dư lại đó miễn cưỡng đủ để rửa mười bảy bộ nội tạng lợn kia. Muội cố gắng dùng rơm rạ rửa qua mấy lần, như vậy khi dùng bột mì sẽ dễ rửa sạch hơn. Đợi lát nữa ta lên chợ mua thêm mấy cân muối, đến khi đó dùng muối có thể rửa càng sạch hơn, muội..."

"Đồ đàn bà phá của, ngươi dùng bột mì còn chưa đủ à mà còn muốn dùng muối, ngươi nằm mơ chưa tỉnh à!"

Cố Phán Nhi tiếp tục nói: "Đừng để ý đến tỷ phu muội, tật xấu keo kiệt của hắn lại phát tác ấy mà, lát nữa sẽ ổn!"

Cố Thanh: "..."

Tam Nha "ồ" một tiếng, hơi lo lắng nhìn thoáng qua Cố Thanh, sau đó mới xoay người đi đến đầu góc sân kia, nơi đó để mười mấy bộ nội tạng lợn, đây là công việc cả ngày hôm nay của Tam Nha.

"Đúng là một giai nhân thanh tú, đẹp hơn Hắc Phụ này nhiều." Tư Nam ngơ ngẩn nhìn bóng lưng rời đi của Tam Nha, lẩm bẩm nói, lại không biết hắn đã đắc tội với Cố Phán Nhi.

"Đẹp không?"

"Đẹp, đẹp hơn ngươi nhiều."

"Ngươi biết muội ấy bao nhiêu tuổi không?"

"Không biết."

"Vậy ta nói cho ngươi biết nhé?"

"Được."

"Muội ấy mới mười một tuổi."

"Mười một tuổi sao? Qua hai năm nữa là mười ba tuổi, có thể gả chồng rồi."

"..."

Cố Phán Nhi nhẫn nhịn nhưng không thể nhịn được, nàng đạp một cước vào ghế dựa Tư Nam đang ngồi, tức giận nói: "Được lắm tên biến thái, lại dám dùng ánh mắt dâm loạn như thế nhìn muội muội mười một tuổi của ta! Không tự biết mình đã bảy tám chục tuổi gần đất xa trời rồi sao? Một đóa hoa xinh đẹp nhỏ nhắn như vậy mà ngươi cũng dám mơ tưởng, mau cút xa cho bà!"

Ầm! Oành! Rầm!

Cố Thanh không nỡ nhìn, ngươi nói ngươi đã bao nhiêu tuổi như vậy, vẻ ngoài cũng không tệ lắm, có gia thế tùy tiện tìm cô nương xinh đẹp nào không tìm? Lại cứ phải coi trọng muội muội của con mụ điên này, không phải đang tự chịu khổ sao? Đương nhiên Cố Thanh cũng không thừa nhận mười một tuổi là quá nhỏ, dù sao không phải lập tức gả đi, mười ba không tính là quá sớm.

Nhưng ngẫm lại, tuyệt đối không thể nói ra những lời này.

Tư Nam nằm bổ ngửa ở trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu thật lâu cũng không nói gì, vừa rồi mình nói gì ấy nhỉ? Không phải chỉ khen tiểu nha đầu kia hai câu, sao lại chọc đến Hắc Phụ này chứ? Chẳng lẽ phải nói tiểu nha đầu kia xấu xí mới được à? Hắc Phụ này quả nhiên không phải người tốt, đây là ghen tỵ trắng trợn, mình gặp tai bay vạ gió.

"Công, công tử, ngài, người không sao chứ?" Đại Phú Đại Quý hoảng sợ, chạy đến nâng Tư Nam dậy.

Tư Nam nhẫn nhịn, cắn răng nói "không sao", không thể nói mông mình ngã rất đau được.

"Được rồi, ta mau lên trấn thôi!" Cố Phán Nhi nói với Cố Thanh, dù sao nàng đá một cước như vậy cuối cùng coi như xả cơn tức, còn lời nói vừa rồi, thật ra trong lòng Cố Phán Nhi cũng không quá để ý, mặc dù tên khốn này lớn tuổi chút, thân thể mảnh mai chút, nhưng còn không đến mức sẽ coi trọng một cọng giá đỗ như Tam Nha.

Dù thế nào đi nữa, cho dù nhìn trúng, đó cũng là việc riêng của Tam Nha, mình sốt ruột con khỉ.

Cố Thanh gật đầu, cầm theo một cái sọt mới để Cố Phán Nhi đeo lên, sau đó cũng đeo một cái lên lưng mình, chuẩn bị đi lên trên trấn như vậy.

"Này, hai ngươi đợi đã, bổn công tử cũng đi!" Tư Nam lại muốn đi xem náo nhiệt.

Cố Phán Nhi cảm thấy tên này vẫn chưa bị trừng trị đủ, không khỏi híp mắt lại, cảm thấy mình có lý do chữa khỏi cho hắn, bởi vì nếu không trị khỏi thì nàng thật sự không tiện ra tay đánh người được, chưa đánh được gì đã đánh chết người rồi!

Tư Nam lại nói: "Bổn công tử có xe ngựa, nhanh hơn hai chân nhiều!"

Mắt Cố Thanh sáng lên, hắn mới nhớ ra Tư Nam có xe ngựa, nghĩ thầm lần này mụ vợ điên có thể lười biếng rồi.

Đôi mắt Cố Phán Nhi càng sáng hơn, đi xe ngựa tốt hơn đi bộ xách đồ nhiều, nàng nghĩ lại: "Ôi, hình như ngựa cũng có thể cày ruộng nhỉ? Con ngựa này của ngươi đến nhà ta cũng ở hai ngày rồi, mặc dù ăn đồ các ngươi mang đến nhưng lại uống nước nhà ta, có phải nên đền bù không? Đền bù bằng vật chất gì đó thì thôi, nhà ta có ba mẫu ruộng, con ngựa này đến kéo hai ngày, xử lý xong ba mẫu ruộng kia là được.

Đại Phú Đại Quý: "..." Đây là định chà đạp ngựa tốt!

Cố Thanh: "..."Mụ vợ điên này lại có thể nghĩ ra biện pháp lười biếng như vậy!

Tư Nam: "..." Thu nhập trong một năm của ba mẫu ruộng này của ngươi cũng không đủ thức ăn cho ngựa này một ngày, nhưng nếu có thể làm phụ nhân đen ngươi đối xử khác trước, vậy thì để cho ngựa tốt này chịu ấm ức một chút cũng không sao.

Tam Nha ở bên kia nghe vậy thì nhìn con ngựa lớn với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nghĩ thầm nếu mình có thể dùng trong buổi sáng thì tốt.

Lại nhìn quý công tử này, Tam Nha phát hiện mình đã bỏ qua một chuyện, quý công tử này rất đẹp, còn đẹp hơn Điền đường ca nhà nhị bá nhiều, nếu mình có thể gả cho một quý công tử vừa có tiền lại đẹp mắt như vậy thì tốt.

Nhưng Tam Nha lại tự động xem nhẹ Tư Nam, vì thân thể hắn quá yếu, nàng hơi chướng mắt.

Nếu Tư Nam biết mình bị hai tỷ muội này ghét bỏ, không biết sẽ có tâm trạng gì.

"Mượn ngựa dùng cũng không phải không thể, nhưng với điều kiện các ngươi phải đưa ta lên trấn, sau đó về phải chữa khỏi bệnh cho ta!" Từ khi Tư Nam biết giá đỗ nhỏ vốn là một siêu sắc thuốc đi ba bước lại phải thở dốc, đi mười bước phải nghỉ ngơi thì thái độ đã thay đổi, bởi vì mặc dù hiện giờ thân thể của giá đỗ nhỏ không quá tốt, nhưng cả người thoạt nhìn không khác gì người bình thường, thậm chí có thể chạy nhảy, chỉ là dễ bị mệt hơn người bình thường một chút.

Tư Nam cũng hy vọng mình có cơ thể khỏe mạnh, không đến mức có thể vung đao múa kiếm thúc ngựa chạy nhanh, nhưng có thể thỉnh thoảng leo núi lấy chút rau dại giống như Cố Thanh cũng được! Đây là lý do vì sao Tư Nam rõ ràng không ăn nổi nhưng vẫn nghiến răng ép buộc bản thân mỗi bữa phải ăn một chút.

Cố Phán Nhi có thể được lợi nên lập tức nói: "Không thành vấn đề, bao ở trên người ta."

Tư Nam được đảm bảo thì hài lòng.

Nhưng Cố Thanh lại vui sướng khi thấy người gặp họa, Cố Phán Nhi từng nói với hắn cách trị tận gốc 'bệnh' này của Tư Nam, một khi thật sự chữa trị thì sẽ làm người ta đau đớn muốn chết. Thật ra giống như bây giờ, mỗi bữa ăn một ít, sau đó từ từ sẽ khỏe lên, mặc dù cần nhiều thời gian nhưng lại là cách dễ chịu nhất. Nhưng công tử kiều quý này lại muốn mụ vợ điên ra tay tàn nhẫn, đúng là khiến người ta không nỡ nhìn mà!

Kể từ khi phân gia, cuộc sống của nhà Tam Nha ngày càng tốt hơn, cách đây vài ngày, Cố Phán Nhi mang xe ngựa lên thị trấn kéo một trăm ký lương thực về cho họ, nếu ăn tiết kiệm thì ít nhất có thể ăn được ba tháng, sau đó lại nghĩ cách kiếm ít tiền sống qua một tháng, lương thực mới lại có thể thu hoạch rồi.

Vì lý do này, mặc dù Cố Đại Hà nằm trên giường không thể cử động nhưng tay vẫn không ngừng lại, không ngừng đan những thứ như giỏ, đợi đến khi họp chợ sẽ bảo Trương thị mang lên thị trấn để bán lấy tiền.

Cố Phán Nhi thì nghĩ rằng những ngày này nàng sống khá là vất vả, ngày đó sau khi Tam Nha rửa nội tạng lợn xong, Cố Phán Nhi rất hào phóng tặng cho Tam Nha bảy bộ nội tạng lợn, khi đó, tiểu tướng công không có biểu hiện gì, cũng không có một chút dấu hiệu của sự tức giận, ngay cả đến lúc đi ngủ cũng vẫn như thường ngày, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy không thích hợp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp