Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 84


1 tháng

trướctiếp

"Nghe nói nhà các ngươi đã phân xong rồi?" Trưởng thôn không trực tiếp nói mục đích đến đây, chỉ khéo léo hỏi.

Ông cụ vừa vội vàng đi ra khỏi nhà, nhanh chóng nói: "Đúng là vậy, phòng lão tam xem như phân ra."

"Nghe nói gây ầm ĩ rất lớn?" Trưởng thôn tỏ vẻ tò mò.

Ông cụ run rẩy, ai nói với trưởng thôn việc này vậy?

"Không có gì ầm ĩ cả, giấy tờ vẫn như trước, ta và mấy tiểu tử đều ấn vân tay, trưởng thôn ngươi có rảnh thì chuẩn bị hồ sơ dùm." Giấy tờ phân gia chia làm ba phần, một phần ông cụ tự giữ, một phần ở chỗ Cố Đại Hà, một phần đương nhiên phải giao cho trưởng thôn lập hồ sơ, sau này phòng của Cố Đại Hà xem như là một hộ.

Trưởng thôn liên tục nói: "Cây lớn phân cành, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!"

Ông cụ run rẩy, sao cứ có cảm giác trưởng thôn đang vui sướng khi có người gặp họa, nhưng đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể nào giống như khi còn nhỏ mặc quần rách đi đánh nhau chứ?

Trưởng thôn bỏ giấy tờ đã gấp gọn vào trong ngực, sau đó cười tủm tỉm chắp tay sau lưng đi về phía tam phòng, vừa đi trong lòng vừa tính toán sẽ tìm Cố Phán Nhi xin vài con lợn con về nuôi. Tối hôm qua ông đã nói rõ với tiểu tử Cố Thanh kia, tiểu tử kia cũng đã đồng ý sẽ cho mấy con lợn, nhưng hắn quá xấu hổ không dám đến cửa.

Nhưng bây giờ thì khác, có thể thoải mái đến tận cửa xin.

Ừm, giờ chưa muộn lắm, đợi xong việc của Cố Đại Hà rồi đến đó cũng không muộn.

Trước mắt bao người, trưởng thôn tự nhiên đến tam phòng, nói rõ ý đồ mình đến, nhưng cũng không nói hai gian phòng này là do Cố Phán Nhi yêu cầu mà là mình hào phóng cho mượn.

Cố Đại Hà đương nhiên vô cùng cảm tạ trưởng thôn, nước mắt lưng tròng thiếu chút nữa chảy xuống.

Dưới sự giúp đỡ của Cố Đại Hồ còn có vợ chồng Cố Đại Hải, tam phòng dọn nhà rất nhanh, hai gian phòng nhà trưởng thôn rất cũ, tuy rằng không bằng nhà nhỏ ban đầu họ sống nhưng hai vợ chồng Cố Đại Hà vẫn hài lòng. Chưa chuyển nhà còn không có cảm giác gì, vừa chuyển xong, hai vợ chồng nhìn nhau, đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Cả người thoải mái, giống như cho dù làm gì cũng sung sức.

Sau khi cả nhà thu dọn vào ở, Tam Nha và Tứ Nha lén lút vào phòng mình, trong quần áo phồng lên không biết đang giấu cái gì. Hai vợ chồng Cố Đại Hà không để ý, trước kia hai hài tử này cũng không ít lần có vẻ thần bí, dù sao hài tử lớn rồi cũng có bí mật của riêng mình, hai vợ chồng trước đây ít quan tâm nên mắt nhắm mắt mở, hiện giờ mặc dù muốn quản, nhưng ngẫm nghĩ cũng không biết nên quản thế nào.

Nói thật, hai vợ chồng đều là nhi tử ngoan con dâu tốt, lại không phải là cha nương tốt.

Nếu biết hai tỷ muội đang lén lút giấu trứng gà thì không biết sẽ có vẻ mặt gì, phải biết rằng hơn ba mươi quả trứng gà Chu thị giấu đi đều bị hai tỷ muội chuyển sạch đến đây.

Tứ Nha nhìn chằm chằm quả trứng sống, nước miếng chảy ra: "Tam tỷ, trứng gà có vị gì?"

Tam nha cũng thèm, nhưng không chảy nước miếng như Tứ Nha, nàng nghĩ rồi nói: "Chắc là giống vị của trứng chim, đợi đến sáng mai nấu cho muội một quả, muội ăn sẽ biết ngay."

Tứ Nha gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm trứng gà, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng.

Tam Nha nhìn thấy lo lắng Tứ Nha không chờ nổi sẽ ăn sống luôn, nên nhanh chóng tìm chỗ giấu trứng gà đi, quay đầu lại thấy Tứ Nha vẫn nhìn chằm chằm không rời, nàng nói lại lần nữa: "Sáng mai sẽ nấu cho muội một quả, thừa lại tỷ mang đi bán lấy tiền, nếu không trong nhà không muối lại không dầu, không thể nấu cơm."

Nghe thấy không thể nấu cơm, Tứ Nha cuối cùng miễn cưỡng thu ánh mắt lại, không nỡ gật đầu.

Tam Nha lại nghĩ rồi nói: "Chỗ đại tỷ ta có mười bộ nội tạng lợn, ngày mai tỷ xin một bộ về rửa sạch rồi làm cho muội ăn, muội ở trong nhà trông coi cha, trong nhà không thể không có ai trông."

Tứ Nha thấy hơi kỳ lạ: "Cha không phải người sao?"

"..." Tam Nha giải thích: "Cha không thể tính, chân bị gãy rồi không làm gì được, muội phải chăm sóc cha."

Tứ Nha nghe vậy thì ánh mắt kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi tiếp, nàng ngáp một cái rồi ngoan ngoãn bò lên giường. Trong phòng này không có giường đất, phòng có giường đất kia thì Cố Đại Hà và Trương thị ở, hai tỷ muội chỉ một cái giường, trải đệm, phủ chăn lên cứ ngủ như vậy.

Ở bên kia, Trương thị thêm chút lửa vào bếp, đốt nóng giường đất rồi nằm cùng Cố Đại Hà.

Một đêm không nói chuyện.

Khi trời vừa sáng Tam Nha đã thức dậy, thực hiện chuyện hôm qua đã nói, nàng nấu trứng gà cho Tứ Nha xong thì đến nhà Cố Phán Nhi. Theo thói quen, Tam Nha chưa từng đến phòng của Trương thị xem, tự quyết định giống như quá khứ, Tứ Nha trốn trong phòng ăn trứng, kể cả vỏ đều nuốt cả vào, ăn vô cùng sạch sẽ.

Sau khi Trương thị rời giường thì múc nước rửa mặt cho Cố Đại Hà, đang định sang phòng bên gọi hai tỷ muội dậy, nhưng khi vào phòng thì phát hiện không biết Tam Nha đã ra ngoài từ khi nào, còn Tứ Nha cũng chậm chạp đi ra ngoài cửa.

Trương thị lập tức ngây người: "Lưu Nhi, con đi đâu vậy? Tam tỷ của con đâu?"

Sau khi phân gia, Trương thị suy nghĩ cả tối, không muốn gọi là Tam Nha và Tứ Nha như trước kia nữa, mình đều đặt tên cho mấy hài tử của mình, dứt khoát gọi theo tên. Còn Tứ Nha nghe tên mình bật ra từ miệng Trương thị thì hơi sững sờ, chớp mắt nhìn Trương thị không nói lời nào.

"Sáng sớm ra, con rửa mặt chưa?" Trương thị không khỏi hỏi lại lần nữa.

"Con rửa rồi, tam tỷ lấy nước ấm cho." Nghĩ đến nước rửa mặt sáng nay, vẻ mặt của Tứ Nha phong phú hơn, lần đầu tiên biết hóa ra dùng nước ấm rửa mặt lại thoải mái như vậy, cảm thấy nếu như mỗi ngày đều có thể dùng nước ấm rửa mặt, mình sẽ không thể lại ghét rửa mặt nữa.

"Tam tỷ con đâu?"

"Tam tỷ đến nhà đại tỷ rồi, bảo con ở nhà chăm sóc cha."

"..."

Trương thị nghe vậy mắt sáng rực lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nàng cũng muốn đến nhà đại khuê nữ, đã nhiều ngày không gặp nhi tử Bảo ca nhi. Chỉ biết ngày nào nhà đại khuê nữ cũng hầm thịt, ngày hôm qua lại giết nhiều lợn như thế, nhi tử ở đó chắc là không tệ, nhưng mắt không nhìn thấy thì trong lòng không yên tâm được.

Bốn mẫu ruộng được phân này cũng không phải ruộng tốt, hiện giờ còn phải cày cuốc, nếu không đợi đến tiết Mang chủng ở ruộng đều là cỏ cũng không có cách nào trồng trọt, trong nhà chỉ mình nàng có thể làm việc, nếu không làm thì không có gì ăn. Khi phân gia Chu thị khóa hầm lại, phòng bếp cũng không mở ra, chút lương thực trong nhà vẫn là do nhị bá đưa cho nàng.

Chỉ có năm ký, ăn không được mấy ngày, thật đáng buồn.

Trương thị không nỡ ăn bữa sáng, cũng chưa làm cho hai hài tử và Cố Đại Hà ăn, nàng vác cuốc ra ngoài đồng, dự định đến buổi trưa làm xong sẽ về ăn cơm trưa, sau đó buổi tối ăn một ít nữa, một ngày cứ kết thúc như vậy.

Tứ Nha đã luyện thành thói quen nên không quan tâm, hơn nữa nàng đã ăn trứng gà rồi.

Biết Tam Nha đến nhà Cố Phán Nhi lấy nội tạng lợn, Tứ Nha rất tự giác ở trong nhà nhìn chằm chằm Cố Đại Hà, đôi mắt không chớp liếc nhìn chỗ hắn, trong đầu lại nghĩ đến nội tạng lợn ăn vừa ngon lại dai giòn, thỉnh thoảng nuốt nước miếng.

Cố Đại Hà buồn rầu, hài tử này có ánh mắt gì vậy?

-

Cố Phán Nhi đánh xong nửa bộ quyền pháp, thân mình như chui ra từ trong nước, cả người ướt đẫm mồ hôi, lại còn dính nhớp khó chịu, nhìn cơ thể dơ bẩn vô cùng ghê tởm, Cố Thanh cho lợn ăn, liếc mắt nhìn, ghét bỏ nói thầm một câu với lợn rừng con: "Chúng mày còn sạch sẽ hơn nàng nhiều!"

Tối hôm qua trưởng thôn tới lấy năm con lợn, mua lại với giá bán thịt lợn, năm con lợn con không lớn không nhỏ, một con bán một trăm năm mươi văn tiền, năm con là bảy trăm năm mươi văn tiền. Mụ vợ điên này còn ra vẻ, chỉ lấy bảy trăm văn tiền, tự dưng ít đi năm mươi văn tiền, mua được năm ký gạo ngon.

Nghĩ đến gạo, Cố Thanh 'bộp' ném một bó rau lợn vào, phủi tay chạy vào phòng An thị xem xét. Vừa nhìn mặt Cố Thanh đã đen xì, thảo nào hai ngày nay toàn ăn mì, hóa ra gạo đã hết từ bao giờ, mì cũng chẳng còn lại bao nhiêu, tối đa chỉ ăn được hai ngày nữa.

Nếu mụ vợ điên này lại ăn nhiều thêm chút thì ngày mai sẽ hết lương thực rồi!

"Rất có thể ăn, còn ăn nhiều hơn đám lợn kia!" Cố Thanh lấy đàn lợn con kia để so sánh với Cố Phán Nhi.

An thị đang làm quần áo, lúc trước Đại Nha nói, làm xong quần áo, chờ làm xong nàng có cách đi nhuộm màu. An thị định làm hai bộ cho mình và Đại Nha, tuy rằng nhi tử cũng có hai bộ, nhưng là một bộ to một bộ nhỏ, bộ nhỏ mặc vào hơi rộng, nhưng gần đây nhi tử lớn nhanh, rất nhanh sẽ mặc vừa.

Thấy Cố Thanh nhìn cái lu nói thầm không ngừng, An thị chợt hiểu ra: "Nhi tử, lương thực trong nhà sắp hết rồi, hôm nay nếu con rảnh thì cùng Đại Nha lên trấn đi mua. Nghe nói cha nương của Đại Nha đã ra ở riêng rồi, nương cũng không có gì để đưa, vậy đưa ít lương thực đi, đến lúc đó cho hai người họ nhiều một chút."

Cố Thanh nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn.

An thị thấy vậy thì vội vàng khuyên nhủ: "Nhi tử à, mình cũng không thể keo kiệt. Dù sao đó cũng là cha nương của Đại Nha, cũng không thể mua hàng kém, nếu không đến lúc đó không chỉ làm mất mặt Đại Nha, cả thể diện của con nữa đấy!"

Mặt mũi có thể ăn sao? Cố Thanh nói thầm trong lòng, lại bắt đầu tính toán.

Lên trấn phải mua những gì, phải tiêu bao nhiêu bạc.

Cố Phán Nhi vừa tắm rửa xong, đang suy nghĩ không biết có nên vác cuốc ra đồng không, khi biết Cố Thanh muốn nàng cùng đi lên trấn thì đôi mắt nàng lập tức sáng lên: "Hay là ta mua một con bò về nhỉ?"

Cố Thanh phun một ngụm nước ra: "Ngươi chưa tỉnh ngủ à!"

Cố Phán Nhi lau mặt, định học Cố Thanh nói một câu "Ngươi phun nước miếng lên mặt ta", nhưng thấy khuôn mặt đen xì của Cố Thanh thì lại không nói được, vẻ mặt buồn bực. Trong lòng không khỏi cân nhắc, không biết bên trong Táng Thần sơn mạch có đàn bò rừng không, nếu có thì bắt hai con bò về cày ruộng.

"Mới có ba mẫu ruộng nước đã nghĩ đến việc mua bò về dùng, ngươi nuôi nổi sao?" Cố Thanh phun ra một câu.

Dù sao cũng không phải ta nuôi! Cố Phán Nhi suýt chút nữa phản bác lại.

"Nuôi cái gì?" Tư Nam vừa vặn nghe được câu cuối cùng của Cố Thanh, mấy câu trước đó hắn không nghe rõ, hắn vừa ăn sáng xong sắc mặt hơi uể oải, lại là cháo gạo thô thêm rau dại, nhìn thấy hai thứ kia sắc mặt hắn lập tức xanh xao, chưa ăn đã buồn nôn.

Do đó vừa ăn xong nửa bát cháo, hắn đã chạy ra ngoài cho tiêu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp